Chương trước
Chương sau
Những đường hoa văn cổ ngữ đỏ đen chạy dọc chạy ngang tán loạn cơ thể Diệp Lạc Hy, dường như đang cố tình giúp nàng hấp thụ ma khí của Thiên Ngạc.
Một thời thần trôi qua, sắc mặt của Diệp Lạc Hy dường như đang càng ngày càng trắng. Đột nhiên, từ giữa mi tâm của Diệp Lạc Hy, xuất hiện một bông hoa sen đỏ tươi như máu, phản chiếu ánh sáng kỳ dị, bao khắp cơ thể của nàng. Ma Thần Kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Lạc Hy, phảng phất bóng hình của hai người, một nam nhân một nữ tử. Hai người họ trái phải ngồi xếp bằng sau lưng Diệp Lạc Hy, đặt tay lên vai nàng, giúp nàng hấp thụ ma khí.
“Phụ thân? Nương?” Diệp Lạc Hy đưa mắt nhìn hai người họ, đầy khó khăn gọi.
Nhưng họ không trả lời, chỉ một lòng tâm tâm niệm niệm giúp nàng áp chế ma khí.
Thời gian trôi qua chừng một nén nhang, sự hỗn tạp trong cơ thể của Diệp Lạc Hy được trấn áp một cách triệt để, kinh mạch lưu thông, cảm thấy sảng khoái. Nội lực từ bên trong Diệp Lạc Hy mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, đốt cháy và đá văng tạp chất đã nhuộm đen cả người nàng.
Linh khí tứ phương tụ về, giống như lượn lờ bao quanh Diệp Lạc Hy, trở thành một thứ nước thuần khiết, gội rửa cho tấm thân của nàng.
Nàng mở mắt ra, ánh mắt ánh lên màu vàng hoàng kim, hệt như ánh mắt của Thiên Ngạc. Nụ cười của Diệp Lạc Hy trở nên hài hòa hơn bao giờ hết. Chính khoảnh khắc này, Diệp Lạc Hy đã biết, cảnh giới thành tiên của nàng đã hoàn thành.
“Diệp Liên, quay về đi. Chúng ta rời khỏi đây thôi.” Diệp Lạc Hy đã ngầm ra lệnh một câu. Diệp Liên liền tuân lệnh, chỉ trong chớp mắt liền trở về ngay bên cạnh Diệp Lạc Hy, cung kính đợi lệnh.
Diệp Lạc Hy nhìn Diệp Liên, lại nói: “Chốc nữa bảo đám nhóc con kia, đánh chán rồi thì về, đừng có gây họa cho ta.”
Diệp Liên tuân lệnh, liền rời đi.
Diệp Lạc Hy thong thả rời khỏi bí cảnh. Chân vừa đặt ra, hơi thở còn chưa có, đã thấy tứ phương quỳ xuống cùng hô: “Cung nghênh thượng thần!”
Diệp Lạc Hy: “…”
“Thượng thần, sức mạnh của người quả nhiên xưa nay hiếm người sánh bằng.” Một tiểu địa tiên đã nói như vậy.
Diệp Lạc Hy nhớ tiểu địa tiên này. Hắn chính là kẻ đã lan truyền tin đồn nàng nuôi nam sủng trong suốt thời gian quan.
“Thượng thần, người quả nhiên là thiên mẫu tái thế, sức mạnh của người thật sự có thể sánh ngang cùng trời đất.”Lại một tiên quân khác cung kính.
Nàng cười đầy khốn khổ. Lúc nàng ở trong trạng thái tệ hại nhất, dường như chẳng ai thèm ngó ngàng tới nàng. Nhưng lúc nàng ở trên một đỉnh cao nhất định, sẽ có lắm kẻ ôm chân, nịnh bợ.
Chính lúc này, Dương Tiễn, Nữ Oa, Tiêu Nguyệt Hoa và Lâm Túc đã đứng ra giúp Diệp Lạc Hy giải vây, cùng đến trước mặt Thiên Đế. Thiên Đế đã ban thưởng cho Diệp Lạc Hy một cách hậu hĩnh và phô trương, dường như là đang cho nàng một lời giải thích, bác bỏ hoàn toàn tất cả những lời đồn đại không hay về nàng trong thời gian qua. Địa vị của Diệp Lạc Hy lúc này trong lòng chúng sinh tam giới một bước vững như bàn thạch. Thật sự là khiến người ta không thể ngờ được.
“Tỷ tỷ. Thật sự lợi hại đến mức, muội phải cúi đầu hổ thẹn.” Tiêu Nguyệt Hoa cười lém lỉnh. Diệp Lạc Hy theo thói cũ, đưa tay xoa đầu Tiêu Nguyệt Hoa, nói: “Được rồi. Muội còn nhỏ, sau này từ từ học hỏi là được mà.”
Nữ Oa ôm chầm lấy Diệp Lạc Hy, cọ cọ bên má nàng, nói: “Chộ ôi, cục cưng cục vàng cục bạc của ta. Sao muội giỏi thế? Giỏi đến mức ta thật sự tự hào đến mừng phát khóc luôn. Nha đầu nha~ ngươi trưởng thành rồi đó.”
Khang Tư đứng một bên, khé kéo nhẹ tà áo của Nữ Oa, ho khan hai tiếng, nói: “Nữ Oa, ngươi ôm chết nha đầu này mất. Buông người ta ra đi.”
Nữ Oa phụng phịu không muốn buông. Hy Hy nhà nàng quý như trân bảo, ôm một chút nữa cũng đâu có sao đâu.
“Khụ! Tỷ tỷ, buông ta ra đi. Tỷ còn ôm ta một lúc nữa, vại giấm ủ vài vạn năm của ai đó lại vỡ mất, đến lúc đó ta rút không kịp a.” Nàng cười tươi.
Lâm Túc chỉ khẽ cười, ông đưa tay xoa đầu Diệp Lạc Hy, nói: “Ngươi, thật sự là khiến người khác phải có nhiều bất ngờ.” Có điều, ánh mắt của Lâm Túc lúc này lại xa xăm đến khôn tưởng. Giống như, ông đang hồi tưởng lại một quá khứ xa xôi.
Diệp Lạc Hy nói rằng mình hơi mệt, liền bước đến chỗ của mình nghỉ ngơi. Mà chỗ ngồi của Diệp Lạc Hy và Dương Tiễn lại vừa hay bên cạnh nhau. Dương Tiễn đã nói: “Chúa công, ma khí trong cơ thể của người dường như ổn định và nồng thuận hơn trước rất nhiều. Mặc dù có linh khí bao quanh che chở, nhưng dường như có một vài kẻ vẫn có thể nhận ra được điều đó. Xin chúa công hãy cẩn thận.”
“Ta biết rồi.” Diệp Lạc Hy gật đầu: “Thứ này xem chừng cũng ổn rồi mà thôi. Ta vừa mới giết một ma thú, trên người lưu lại một chút ma khí như vậy mới không dễ bị nghi ngờ. Nếu như khi trở về, cơ thể ta đã sạch sẽ, sợ rằng sẽ bị phát hiện nhiều hơn.”
“Chúa công anh minh, là ta đã nông cạn rồi.” Dương Tiễn đem rượu kính đến Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy gật đầu cung kính lại.
Chiết Nhan vui vẻ đến trước mặt Diệp Lạc Hy, vui vẻ cùng nàng uống rượu. Nhưng trước khi ông ấy rời đi, Chiết Nhan đã vỗ vai nàng, nói: “Đã thu thập được bốn trên năm thứ rồi. Cái cuối cùng, ngươi định thu thập thế nào đây? Khả năng cao là ngươi sẽ phải đánh một trận bộc lộ hết sức lực đấy.”
Diệp Lạc Hy mỉm cười, rót rượu cho ông ấy, nói: “Xin thượng thần yên tâm, đừng lo gì về ta. Ngày hôm nay, người hãy ở bên cạnh Thiên Đế đi. Đừng để Dương mẫu kia có cơ hội ra tay là được.”
“Hảo. Mọi sự đều theo sự sắp xếp của ngươi.” Chiết Nhan khẽ đưa mắt, đồng thuận.
Đại Hội tiên kiếm này, thật ra nó còn chứa đựng một âm mưu rất đáng sợ đằng sau. Thiên Đế bị ám hại, mọi trách nhiệm đều đổ lên vai Diệp Lạc Hy – người phụ trách sự an nguy cho cả Cửu Trùng Thiên này. Dương Mẫu kia đã sớm gai mắt Diệp Lạc Hy, cho nên, nàng không biết là bà ta sẽ ra tay khi nào đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.