Mà cách đó không xa…. “Đại ca, thấy gì chưa? Thấy gì chưa?” Lục Bắc Quân khẽ gọi Lưu Nhất Thanh. “Đệ ráng một chút. Ta đang cố gắng đây a~” Lưu Nhất Thanh cố gắng giơ cao hơn cái cầu ghi hình lên một chút. “Ca, mờ quá! Giơ cao lên đi ca!” Lam Hạo nghe linh điệp của An Nhiên đang nói, có ý chỉnh Lưu Nhất Thanh. Lưu Nhất Thanh cũng không phải vừa. Hắn nghiến răng nói, tay hắn rướn lên đến hết cỡ: “Ta đã giơ cao hết cỡ rồi. Quân, đệ nhón chân lên một chút được không?” “Ca! Đệ không nhón được nữa! Nếu để đệ bây giờ nhón nữa, chúng ta sẽ té mất!”Lục Bắc Quân lắc đầu ngầy nguậy. “Hạo, đệ ngồi yên, đừng có lắc nữa! Té bây giờ!”Nhạc Tử Liêm cấu vào hai chân Lam Hạo, khiến Lam Hạo nhíu mày rít lên, nói: “Huynh đừng có cấu ta!” “Liêm, Hạo, hai đứa đừng có dãy nữa! Té cả đám bây giờ!” Lưu Nhất Thanh hết tới lại lui, hết tiến lại lùi, khiến đội hình cả đám đều chao đảo. Chính xác mà nói, để có thể đến đây mà không bị sư phụ phát hiện nghe lén, Tiêu Nguyệt Hoa đã giúp bốn người Lưu, Nhạc, Lục, Lam này ẩn đi thần thức. Nhưng điều kiện chính là, họ không được đến gần Diệp Lạc Hy. Bắt buộc, đám nhóc ấy phải chọn một chỗ vừa có thể đứng vừa có thể nghe trộm góc nhà sư phụ được. Nhưng nơi này lại khá cao, nên Nhạc Tử Liêm mới nghĩ ra một cách khá táo bạo. Lục Bắc Quân cõng Nhạc Tử Liêm, Nhạc Tử Liêm cõng Lam Hạo, Lam Hạo cõng Lưu Nhất Thanh. Lý do có sự sắp xếp sai lệch như thế này vì đại ca Lưu Nhất Thanh không chỉ là bán nhân, mà còn là tuyp người nhẹ cân nhất trong số họ. Vì vậy, mới có chuyện chồng người cao lên như thế, rốt cuộc thì cũng chỉ là nghe lén góc tường mà thôi. “Suỵt! Mấy người nhỏ tiếng một chút được không? Sư phụ tai không thính nhưng sư mẫu thì tai thính cực kỳ đấy! Bộ muốn ăn đòn hay sao vậy?” Lưu Nhất Thanh rít qua kẽ răng, ổn định đội hình. “Đại ca, đừng lay nữa! Mờ quá! Chúng ta không thấy gì hết á!” An Nhiên khẽ nói qua cầu truyền tin. “Muội đừng có nói nữa! Chúng ta cũng khó khăn lắm chứ bộ! Muội có giỏi thì lần sau muội tự đi nghe lấy!” Nhạc Tử Liêm cũng phát cáu. Mặc dù hắn không hề muốn tham gia, nhưng dường như lại bị đám huynh đệ tỷ muội không sợ chết này kéo vào mất rồi đi! “Các con nghe là muốn nghe cái gì?” “Là tiểu cô cô và đám đệ muội ham vui, muốn đi nghe trộm góc phòng nhà sư…. Á! SƯ PHỤ!” Nhạc Tử Liêm kinh hãi đến mức trợn mắt nhìn gương mặt của sư phụ phóng đại, chỉ còn cách hắn một gang tay. Một tiếng này của Nhạc Tử Liêm không chỉ kinh động đến chín người cùng một đám linh thú lớn nhỏ ở nhà hóng chuyện mà cả thế trận chồng người trước mắt cũng vì hai chữ sư phụ này mà chao đảo khó coi. Diệp Lạc Hy miệng mỉm cười vui vẻ, nhưng gân tay của nàng đã nổi lên mấy ngã ba ngã tư, sát khí sau lưng còn tỏa ra ngùn ngụt giống như thế trận băng hỏa lưỡng trùng thiên, dọa cho Nhạc Tử Liêm hoảng quá, một hơi liền hét lên giọng cao như thiếu nữ gặp cường đạo, ngay lập tức làm Lam Hạo ngã bật người ra sau vì y cũng bị tam ca dọa cho sợ ngất. Lưu Nhất Thanh ở trên cùng lại càng mấy khống chế hơn, khiến hắn trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất. May mắn cho Lam Hạo và Lưu Nhất Thanh. Ngay đúng khoảnh khắc mà cả hai chuẩn bị đập đầu xuống đất thật, Diệp Lạc Hy đã đưa tay tóm lấy cổ chân hai đứa nhỏ ấy, khiến cả hai lộn ngược người, tòng teng giữa không trung. Diệp Lạc Hy thở dài một hơi. May mà chưa gãy cổ. Sau đó liền để Lục Bắc Quân vác hai đứa thân là trưởng bối mà có bệnh yếu vía, hãi đến mức ngất xỉu kia trở về Diệp phủ. Nàng nói: “Tốt nhất là trở về nhà, các con quỳ sẵn trước cửa đợi ta. Sau khi bàn xong công việc lấy Tỳ Bà quả với sư mẫu các con, ta sẽ về.” Lục Bắc Quân không rét mà run, vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn trái phải vác hai sư huynh lên vai, trăng cắn cổ áo sư đệ, chạy không dám ngoái đầu lại nhìn sư phụ đang tỏa ra sát khí nồng đượm đằng sau. Hắn thề, có chết thì từ nay về sau hắn cũng tuyệt nghe lời tam ca, không bao giờ đi theo nhị ca hay tiểu cô cô xíu dại nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]