Sau bữa cơm đằm thắm, vui vẻ, một lớn mười hai nhỏ liền đồng loạt thông đồng với nhau lên kế hoạch, nhằm có ý là muốn đi nghe trộm nóc nhà ai đó. Thế nhưng, có lẽ kế hoạch lại một lần nữa bất thành. Vừa ăn cơm xong, Diệp Lạc Hy vừa đến vườn đào, muốn đi bộ mấy bước cho tiêu cơm, đột nhiên, từ đằng sau, Đào Ngột đã ôm nàng lên, bốn người liền đưa nàng đến một khoảng trời chỉ toàn mây trắng và trời sao lấp lánh, đáp xuống.
“Đây là…” Diệp Lạc Hy kinh ngạc, mở to mắt nhìn phong cảnh xung quanh, thật sự là không thể tin nổi vào mắt mình. Đây đúng là một nơi thật tốt để có thể uống rượu.
Thao Thiết phất tay một cái, từ dưới đất mọc lên hai cây đào to lớn, gốc trễ sum xuê, nở hoa trắng xóa cả một vùng trời.
Diệp Lạc Hy nhìn cây anh đào to lớn, lại thoáng nghe mùi hương anh đào bay trong gió, cảm thấy tâm tình hôm nay vốn như treo lủng lẳng trên không, đã bình tâm được ít nhiều. Ít nhất, hiện tại nàng còn cảm nhận được sự bình yên sâu lắng từ những cánh hoa anh đào đang lay lay trong gió. Thật sự khiến nàng bình tâm a~
Đột nhiên, một bàn tay đưa đến, rút đi sợi dây màu tím đang buộc cao mái tóc dài của nàng, mái tóc mềm mại như một con suối nhỏ, lại đen tuyền, sóng sánh bị một làn gió thổi tới, bay phấp phới trong gió. Những cánh hoa anh đào vương lại trên tóc của nàng. Phong cảnh lúc này khó có ngòi bút nào tả được cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366406/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.