“Tiểu Hy, sao nàng lại khóc?” Cùng Kỳ hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy giật mình một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Cùng Kỳ, không hiểu sao lệ rơi đầy mặt, giống như nàng vừa trải qua một chuyện rất thương tâm. Đúng là nàng đã trải qua một chuyện thương tâm thật. Nàng liền nắm lấy hai tay Cùng Kỳ, hỏi hắn: “Ta muốn đưa một người đến hậu phương nơi lãnh địa của chúng ta, có được không?”
Cùng Kỳ ngạc nhiên nhìn Diệp Lạc Hy. Hắn lắc đầu không hiểu, rốt cuộc là nàng muốn làm gì?
“Ta nói, ta muốn đưa một người đến hậu phương. Không lẽ ngươi không thể thay ta thu nhận hay sao?” Nàng còn chưa lau nước mắt, lại nhìn Cùng Kỳ bằng ánh mắt đáng thương khôn cùng.
Cùng Kỳ kiềm lòng không nổi. Bình thường, Diệp Lạc Hy rất hiếm khi đưa ra một yêu cầu nào đó đối với bọn hắn. Bởi vì nàng cho rằng những điều đó không cần thiết, hoặc là không nhất thiết. Những chuyện chăm sóc nàng thường ngày là do bọn hắn mặt dày muốn làm, cho nên nàng mới miễn cường đồng ý.
Còn về đại kế của nàng, chuyện bọn hắn đã đánh chiếm một nửa Minh giới, nàng không hề biết. Chuyện bọn hắn âm thầm giúp nàng liên minh với những chủng tộc đã quá chán ghét và nhận ra bộ mặt cai trị tàn bạo của tam thiên, nàng cũng không hề biết. Bởi vì nàng chỉ biết bọn hắn có thế lực riêng của mình và nàng chỉ luôn muốn bọn hắn án binh bất động, ít đụng đến đao thương càng nhiều càng tốt.
Có điều, bọn hắn là người chứng kiến qua tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366373/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.