Quân Cửu lúc này mới từ từ đứng dậy, bình thản hỏi ả ta: “Không thể nào cái gì? Có cái gì mà ta không thể được ư?”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Ba trăm năm trước, ả ta chẳng qua cũng chỉ mới là một linh tôn cấp một! Không thể nào dạy ra một đám các ngươi được! Hơn nữa, Quân Cửu, ngươi thuộc dòng Phượng tộc bán bất tử, quý hiếm nhất thế gian! Ả ta làm sao có thể làm ngươi? Ả ta không thể nào làm ngươi thức tỉnh được dòng máu Xích Thiên Phượng Hoàng chảy trong huyết cản ngươi được! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!“ Xà Nữ điên cuồng gào lên, giống như ả ta đang phát bệnh,
“Sao lại không thể?”Quân Cửu trong tay cầm Phục Ma Kính Trượng trong tay, từng bước chậm rãi tiến về phía ả ta đã quá sợ hãi mà không thể nhúc nhích gì được.
“Dáng vẻ này của ngươi, ta đã từng thấy rồi. Nhưng đôi khi tận mắt chứng kiến thêm một lần nữa, cũng không thể nói là không thú vị được.” Quân Cửu mỉm cười, thanh kiếm Phục Ma Kính Trượng, dường như đã hấp thụ đủ sức mạnh của sự nguyền rủa, căm phẫn của Quân Cửu, phá ra ánh sáng đen lượn lờ bao quanh, giống như ghê rợn, đáng sợ hơn cả chết chóc.
Xà Nữ cũng không thua, hiện nguyên hình, ả ta gào lên những ngôn ngữ của xà tộc. Tuy nhiên, Quân Cửu cũng có thể đoán ra được lờ mờ rằng ả ta đang chửi rửa dòng máu chảy trong người của nàng.
“A Cửu, con hãy nhớ, nương con là một người tuyệt vời. Có thể cha con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366362/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.