Mặt của Diệp Lạc Hy đã đỏ bừng, bốc khói như ấm đun nước bốc hơi. Mà Chu Thành ở xa nhất mặt cũng đỏ bừng theo. Đôi tai của hắn không chỉ thính mà với những kết giới cách âm sơ cấp như các sư mẫu hạ, đối với hắn đều không nhằm nhò gì. Dù sao thì trong mười hai huynh đệ tỷ muội, tai của hắn thính nhất. Một lời mà các sư mẫu nói ra, hắn dù ở xa nhất vẫn có thể nghe thấy được rõ mồm một.
Nên nhớ, Chu Thành bây giờ, hay là đời trước và đời này cộng lại, hắn chung quy vẫn là xử nam. Mấy chuyện ân ân ái ái, phu thê người nhà công khai phát cẩu lương này, hắn căn bản là nghe không nổi a~
“Lại nghe thấy cái gì không trong sáng rồi hả hảo hán?” Bạch Hiểu Hiểu nhìn thấy nội tâm của thập sư huynh, cười không trong sáng.
Chu Thành như giẫm phải gai, nhảy dựng lên: “Cái…. Cái gì mà không trong sáng với cả trong sáng chứ? Muội…. Muội có giỏi thì có đôi tai thính như của ta xem, muội có đỏ mặt hay không?” Rồi bưng mặt xấu hổ, đầu bốc ra hơi nước, đứng dậy, chạy ra khỏi kết giới, bộ dáng như e thẹn mà không nói nên lời.
“Rốt cuộc là đệ ta nghe ra cái gì nha?” Kim Mặc Nghiên cười tà mị xoa cằm.
Bộp! Nhạc Tử Liêm và Quân Cửu đồng loạt vỗ ót hắn một cái, nói: “Huynh bớt giùm đi!”
“Nhị đệ, đệ tuyệt đối đừng dạy hư A Thập.” Lưu Nhất Thanh hướng nhị sư đệ trừng mắt đầy cảnh cáo.
“Đệ đi theo xem đệ ấy thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366357/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.