Chương trước
Chương sau
“Sư muội.” Lưu Nhất Thanh bất ngờ vỗ vai Bạch Hiểu Hiểu.
Bạch Hiểu Hiểu bỗng giật mình một cái nhìn đại sư huynh. Nhưng điều nàng không ngờ nhất chính là tất cả các sư huynh tỷ khác đều đang nhìn đến nàng khiến nàng cảm thấy mọi sự đều có vẻ không hề ổn.
“Đừng lo. Chỉ cần muội hạn chế tiếp xúc với ả Thanh Hà tiên tử đó, thì sẽ không có chuyện muội hại sư phụ đâu.” Quân Cửu khẽ cười.
Bạch Hiểu Hiểu nhìn mọi người, lắc đầu không hiểu.
“Muội đừng tưởng muội không nói thì hôm đó chúng ta không biết muội muốn tự bạo mà chết.”Kim Mặc Nghiên lần đầu hắn nhíu mày nghiêm túc nhìn út muội nhà mình.
Bạch Hiểu Hiểu giật mình một cái, sau đó trân trối nhìn các sư huynh tỷ của mình, lắp bắp nói: “Muội…. chỉ là muội…. Muội không thể tha thứ cho chính mình! Mặc dù sư phụ đã tha thứ cho muội.”
Câu cuối cùng Bạch Hiểu Hiểu nói rất nhỏ, thậm chí còn vô thức đưa tay siết lấy bả vai mình, cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh.
An Nhiên xoa đầu nàng, nói: “Muội… bị ngốc à?”
“Hả?”
“Muội tưởng chỉ có mình muội không thể tha thứ cho bản thân mình thôi sao?” Lam Hạo lạnh mắt xuống.
Bạch Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn các anh chị của mình, lắc đầu không hiểu. Là thế nào cơ chứ?
“Muội tưởng muội chỉ nhỏ một giọt độc vào trà của sư phụ, vậy là xong sao?” Lưu Nhất Thanh ngồi xuống ở gần một gốc cây gần đó, cười khổ.
“Muội đừng quên, đại sư huynh còn day dứt hơn cả muội. Huynh ấy đã đóng một ngàn đinh tiêu hồn lên người sư phụ. Muội nghĩ xem, so với muội, huynh ấy còn thống khổ hơn bao nhiêu cơ chứ?”Hạ Hàn Không vỗ vỗ vai Bạch Hiểu Hiểu.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn sư huynh tỷ của mình, lại thấy gương mặt khó xử của họ.
“Vì muội thuộc người Tát Mãn Tộc, cho nên đối với cảm xúc của những người xung quanh, muội nhạy cảm hơn rất rất nhiều.”
“Tối hôm đó, sư mẫu đến phòng muội, giúp muội ổn định lại tâm tình, chúng ta đều biết cả.” Lục Bắc Quân cười khổ sở.
Và bọn ta cũng đều đứng ở bên ngoài nghe tiếng muội khóc rất lớn.
“Có thể muội quá áy náy, sợ hãi và hốn hận với những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Mà không biết rằng, muội đang bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của tất cả chúng ta đây.”Quân Cửu ôm lấy Bạch Hiểu Hiểu: “Đừng sợ. Đây không phải là lỗi của một mình muội, mà là lỗi của mười hai huynh đệ tỷ muội chúng ta. Hôm nay, chúng ta đều đang ở đây với tư cách là đồ đệ của sư phụ. Mọi chuyện trong tương lai vẫn chưa xảy ra. Muội không cần phải thấy sợ hãi hay tội lỗi. Nếu như muội không muốn những điều kinh khủng đó xảy ra, chúng ta phải thay đổi tương lai của chính chúng ta, kể từ bây giờ.”
Bạch Hiểu Hiểu ôm lấy Quân Cửu bật khóc nức nở.
Thật ra, hôm đó Quân Cửu muốn ở lại cùng Bạch Hiểu Hiểu, chính là xem xét cảm xúc của Bạch Hiểu Hiểu. Đối với Tát Mãn Tộc mà nói, họ có khả năng chữa lành cảm xúc rất cao, nhưng lại không thể tự chữa lành cho chính mình. Hiểu Hiểu vừa trải qua một cú sốc rất lớn, mà sư muội chưa ổn định được chính mình bao nhiêu. Quân Cửu chỉ lo lắng, lỡ như tất cả các sư huynh tỷ đều đi rồi, để lại Hiểu Hiểu một mình ở đây, lỡ như nàng ấy đối diện với sư phụ, sinh ra cảm giác tội lỗi mà bật khóc, sợ rằng kế hoạch và bí mật của các sư huynh đệ sẽ đổ vỡ hết.
Đến lúc đó, không chỉ các huynh đệ khó xử mà cả Hiểu Hiểu cũng sẽ phát điên không chừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.