Trong vườn đào ở sân sau, đám đồ đệ tụm năm tụm bảy với nhau.
“Sư phụ sau khi trùng sinh đúng là quá bá đạo rồi. Đến trộm sổ của Phán Quan ở Minh giới, người cũng có thể nghĩ ra.”Quân Cửu xoa xoa thái dương.
Mục Thiên Thiên nhìn sư muội, sau đó hỏi: “Ớ? Thế không phải sau này muội cũng là phán quan ở Minh giới sao?”
Quân Cửu lắc đầu: “Nhưng đó phải là chuyện của mười mấy vạn năm nữa. Bây giờ ta còn chưa đủ lông đủ cánh, làm sao dám tranh chức phán quan chứ? Với cả, lão phán quan đó có một trí nhớ siêu phàm lắm. Những chuyện không cần ghi tạc vào sách vở, lão vẫn có thể nhớ được kia mà!”
Kim Mặc Nghiên vỗ vai sư muội: “Muội yên tâm. Dù cho muội không thể trở thành phán quan được, sư huynh sẽ cùng muội đánh vào Minh giới, tranh quyền đoạt chức”
Bộp!
Bộp!
Lưu Nhất Thanh và Lam Hạo ở gần Kim Mặc Nghiên nhất, đồng loạt giáng cho hắn hai quả đấm vào đầu hắn, sau đó cùng quát lên: “Ngươi/huynh bớt nói/xui dại sư muội đi được không?”
“Huynh không nói, cũng không ai bảo huynh câm đầu!”Nhạc Tử Liêm nghiêm túc.
“Đại sư huynh, huynh nói xem, có phải sư phụ của chúng ta ở gần sư mẫu lâu ngày, dẫn đến người cũng bị nhiễm thói xấu không?”Lục Bắc Quân xoa xoa cằm, ngẫm nghĩ.
“Suỵt!”
Mục Thiên Thiên bịt miệng sư đệ, nói: “Câu này đệ tránh để sư mẫu nghe được nha. Các sư mẫu yêu thương sư phụ như thế nào, trân quý người bao nhiêu, ai dám dạy nàng cái gì chứ? Đệ không thấy một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366353/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.