“Ngươi sao thế? Đang chơi vui như vậy, bỗng dưng muốn chạy là thế nào?” Diệp Lạc Hy nhướng mày.
Tiêu Nguyệt Hoa không nói, chỉ lắc đầu, môi mấp máy: “Là hắn. ”
Diệp Lạc Hy tỏ vẻ không hiểu, liền khẽ hỏi lại: “Hắn nào?”
“Đông Phương Liễm.”
Diệp Lạc Hy câu môi cười lạnh, sau đó liền hướng tiểu mỹ nhân trong lòng, khẽ hôn lên má nàng ta một cái, giọng tà mị cùng nụ cười nửa chính nửa tà, hỏi: “Tiểu mỹ nhân, có thể cho ca ca biết được, vị khách trên kia là ai không?”
“Ngài nói Đông Phương công tử, con trai của một trong bảy vị thất ma trưởng lão đó sao?” Mỹ nhân đang nép trong lòng nàng được sủng, nụ cười nở ra càng tươi, nói: “Hắn chính là khách quen của nơi này. Lạ ở chỗ, mỗi lần đến đây đều chỉ gọi mỹ nam xinh đẹp nha.”
Tiêu Nguyệt Hoa nghe được, sắc mặt càng tái.
“Công tử, người quan tâm hắn ta làm gì. Tên đấy đoạn tụ cả thiên hạ này đều biết. Chỉ đáng thương cho quận chúa thơ ngây, luôn yêu thích hắn mà thôi. Công tử, ngài quan tâm làm cái gì, để ý người ta chút đi.” Mỹ nữ trong lòng gục vào vai Diệp Lạc Hy, bộ dáng yểu điệu thướt tha chưa từng có.
Diệp Lạc Hy cảm thấy mục đích đã đạt được. Quả nhiên, Tiêu Nguyệt Hoa liền tức giận đứng dậy, nhìn nàng, khẽ nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Diệp Lạc Hy bộ dáng ngơ ngác không hiểu sau đó cũng đứng dậy, trả tiền cho vị chường quầy cung ma ma ở đây, rồi nàng còn chưa kịp định hình đã bị Tiêu Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366291/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.