Chương trước
Chương sau
Đêm.
Bình thường mà nói, đêm nay đến phiên Đào Ngột kiểm tra xem Diệp Lạc Hy đã ngủ hay chưa. Nhưng hắn vừa ra khỏi không gian, liền thấy Diệp Lạc Hy đang dẫn theo một nữ nhân lạ mặt, định trèo tường.
“Lạc Hy, ngươi làm cái gì vậy?” Đào Ngột nhìn động thái của Lạc Hy, liền sợ hãi vội kéo tà áo nàng lại.
“Tỷ tỷ, hắn là ai?” Tiêu Nguyệt Hoa tròn mắt nhìn mỹ thiếu niên trước mắt, lại nhìn hắn ta nắm tay tỷ tỷ kéo lại, không nhịn được đến tách hai người ra, kéo tỷ tỷ lại đằng sau.
Diệp Lạc Hy cũng vì sự xuất hiện đột ngột của Đào Ngột, cũng bị dọa cho một phen.
“Suỵt! Ngươi mau trở về đi, lộ tẩy bây giờ.” Nàng vội vàng suỵt lên một tiếng, sau đó muốn đuổi hắn trở lại không gian.
“Ngươi nói rõ cho ta, ngươi là muốn đi đâu? Nếu như ngươi không nói rõ, ta lập tức gọi Lục Thần Vũ, Mục Bạch và Nhan Phong Trí đến kéo ngươi trở về đấy. Đặc biệt là Nhan Phong Trí, ngươi không muốn hắn mang cái mặt liệt đó đến tìm ngươi trốn ra ngoài chơi đâu, đúng chứ?” Đào Ngột trừng mắt nhìn nàng đe dọa.
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật giật, cảm thấy có lẽ tên này thật sự xem ba tên kia đối với nàng là cái gì? Mẹ sao?
“Tỷ tỷ, tên này là ai? Ta cảm thấy hắn thật sự rất nguy hiểm.” Tiêu Nguyệt Hoa kéo tay còn lại của nàng, nhíu mày khó chịu nhìn Đào Ngột.
“Là tổ tông của ta.” Nàng đáp gọn, sau đó nàng kéo Đào Ngột qua một bên, nói cho hắn rõ ý định của nàng là muốn thức tỉnh Nguyệt Hoa trước khi mọi thứ quá muộn.
“Cho nên, ngươi muốn dẫn nàng ta cùng ngươi đến thanh lâu, hơn nữa còn phải đến những nơi có nam ca?” Đào Ngột nhướng mày.
Diệp Lạc Hy thản nhiên gật đầu, rồi nói: “Ngươi yên tâm. Ta chỉ cần đạt được mục đích, lập tức sẽ về liền.”
Đào Ngột trợn cả mắt. Lạc Hy của hắn hắn giữ như giữ của, phòng như phòng trộm, khó khăn lắm mới nuôi nàng có da có thịt một chút, vậy mà bây giờ nàng muốn đi tìm nam kỹ? Mơ cũng đừng mơ đi.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng phản đối, Diệp Lạc Hy lại nói thêm: “Nếu như ngươi đồng ý, tối mai ta sẽ hát ru ngươi ngủ.”
Vì thế, cho nên Đào Ngột liền buông tay xin hàng, không nhanh không chậm trừng mắt nói: “Không có lần sau.” Rồi quay lại không gian.
Diệp Lạc Hy giải quyết xong Đào Ngột, liền quay lại, nhanh chóng ôm eo Tiêu Nguyệt Dạ bay qua bức tường cao lớn. Hai nàng đi khom người, tránh qua lính canh một cách thuần thục như thường lệ, sau đó liền hòa vào dòng người phố phường náo nhiệt, đông đúc.
“Lạc Hy tỷ tỷ, ta ăn mặc như thế này đã được hay chưa?” Tiêu Nguyệt Hoa hỏi nàng.
Hôm nay Tiêu Nguyệt Hoa diện một thân hồng y tuyệt sắc vô cùng kinh diễm, tóc búi cao, trang điểm môi đỏ đậm, kẻ mắt sắc, giữa trán điểm xuyết đỏ tươi, trông vô cùng năng động nhưng vẫn tôn lên vẻ quyến rũ vốn có của Tiêu Nguyệt Hoa. Diệp Lạc Hy liền giơ ngón tay cái với Tiêu Nguyệt Hoa, nói: “Tốt lắm đó.”
Bọn họ đến Hồng Lâu mà Tiêu Nguyệt Hoa biết. Nơi này không chỉ có nam ca mà còn có kỹ nữ, vô cùng đa dạng và đặc sắc. Vừa thấy Diệp Lạc Hy dưới thân phận một mỹ nam tử thân vận hắc y, toát lên vẻ giàu sang và Tiêu Nguyệt Hoa dưới thân phận một mỹ nữ ăn chơi trác táng liền được các vị ma ma cùng nam ca kỹ nữ ở đây chào đón.
Âm nhạc ở đây đều rất khác với nhạc ở trong cung, thậm chí còn có phần náo nhiệt, tươi mới hơn. Có ba bốn mỹ nữ tiến về phía Diệp Lạc Hy, rất tự nhiên ngồi lên đùi Diệp Lạc Hy, bộ dáng lả lướt mời rượu cùng trái cây nàng. Diệp Lạc Hy vui vẻ hai tay trái phải ôm ấp mỹ nhân, bộ dáng hưởng thụ chưa từng có, thậm chí còn thoải mái uống rượu và ăn thức ăn mà hai mỹ nữ đó đút cho nàng,
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn Diệp Lạc Hy, ánh mắt giống như thật không thể tin được. Đây là nữ nhân của thiên giới sao? Nhưng lại nhìn thấy môi Diệp Lạc Hy mấp máy ra ba chữ: “Thoải mái đi.”
Tiêu Nguyệt Hoa lúc này mới nhìn đến hai bên cạnh mình. Hai mỹ nam này một người vô cùng yêu nghiệt cùng câu nhân, người kia lại thoát lên vẻ ôn nhu như nước, lại vô cùng cưởi mở, khiến Tiêu Nguyệt Hoa quên đi mất xấu hổ ban đầu, nhanh chóng nhập cuộc vui này cùng Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy tuy miệng luôn cười nói với giai nhân, nhưng tầm mắt luôn bao quát cả gian phòng, liền nhanh chóng phát hiện ra được tên tra nam kia đang ở đâu. Hắn tên Đông Phương Liễm, là con trai của Đông Phương Tuyệt trưởng lão. Mức độ tu luyện hiện tại cũng đã đạt đến cấp linh vương, cũng được xem là thiên tài trẻ tuổi.
Nàng đã nhìn thấy hắn tay trong tay ôm ấp cùng đám nam nhân đó, cười lạnh, thật sự là không thể tưởng tượng nổi mà. Thế mà vừa rồi Tiêu Nguyệt Hoa còn kể với nàng về tên này rất nhiều đó. Thật sự là khiến người ta chướng tai gai mắt mà. Kiểu như đã bia đia rồi còn nghĩ mình là trai đặc.
Diệp Lạc Hy mỉm cười liền nói: “Ở dưới thấp này ngột ngạt quá. Bằng hữu của ta, chúng ta lên lầu bên đó đi.” Nàng hướng tay về phía Đông Phương Liễm đang ở trên đó.
Tiêu Nguyệt Hoa vừa thấy theo hướng tay nàng chỉ, liền nhìn theo. Nhưng vừa nhìn, liền thấy tình lang trong lòng của nàng đang tay ôm vai kề với nhiều nam nhân khác.
Tiêu Nguyệt Hoa dường như trong lòng sụp đổ, liền định chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa kịp chạy, đã bị một sợi chỉ vàng từ ngón tay của Diệp Lạc Hy quấn eo kéo lại.
Tiêu Nguyệt Hoa mở to mắt nhìn Diệp Lạc Hy. Có ý gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.