Sau đó, người đầu tiên đưa cơm đến cho Diệp Lạc Hy là Đào Ngột. Hắn bưng khay cơm vào khi Diệp Lạc Hy đang chuẩn bị luyện đan. Vừa thấy hắn, nàng ngạc nhiên vô cùng.
“Ngươi không ở trong không gian, chạy ra đây làm cái gì?”Diệp Lạc Hy ngạc nhiên lắm. Càng ngạc nhiên hơn khi nàng thấy hắn xách đến một liễm cơm.
“Hôm nay ta đích thân xuống bếp nấu cơm. Hi vọng hợp khẩu vị của ngươi.” Đào Ngột cười ra cái lê hoa, xung quanh cũng thấy hoa hoa bay phấp phới.
Đào Ngột hóa hình người rõ ràng có một bộ giáng giống tiểu thiếu niên, không chỉ lúc nào cũng ngây ngô, nở nụ cười tươi như hoa, lại còn rất biết bán manh, rất biết làm nũng. Thật sự là muốn chọc mù mắt người nhìn.
“Ngươi xuống bếp sao? Bếp của ta có sao không?” Nàng ngạc nhiên mở lớn mắt.
“Sao cái gì mà sao? Ta vốn dĩ là đi câu được một con cá chép vàng, liền xuống bếp làm cá sốt chua ngọt cho ngươi. Đây, mau đến đây ăn cơm.” Đào Ngột kéo nàng tới, ấn nàng ngồi xuống ghế, đích thân hắn mở cặp lồng ra, lấy ra đủ thứ món ăn bày ra trước mắt nàng.
Nhìn những món ăn sáng đến lấp lánh mà đầy cả bàn trước mắt, nàng không thể tin nổi, trợn cả mắt nhìn Đào Ngột, không thể tin nổi hỏi: “Thật sự là ngươi làm sao?”
Đào Ngột gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy ra bát cơm cùng đôi đũa, đặt xuống trước mặt nàng, còn hắn thì rất tự nhiên ngồi bên cạnh nàng, gương mặt ngây ngô tươi cười nghiêng sang một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/366275/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.