Ba trăm năm vắng lặng
Ba trăm năm ẩn mình trong tối.
Ba trăm năm thả lưới chờ mồi.
Ba trăm năm, ẩn mình như báo tuyết, như đại ngư.
Bây giờ chính là lúc nàng sẽ thu lưới.
“Chủ nhân.” Ám vệ mặt lạnh như tiền, ôm quyền nói với vị chủ nhân hồng y rực rỡ trước mắt mình bằng sự kính trọng và tôn thờ.
“Ừ. Thế nào rồi?” Người đó hỏi.
“Đã phát hiện ra Hỏa Thần đại nhân ở đâu. Chủ nhân, người đó… e rằng khó cứu.”
Hồng y nở nụ cười lạnh: “Hmm? Khó cứu sao? Tinh thần hắn đã đứt đoạn?”
Ám vệ khẽ lắc đầu: “Thần thức đã không ở đó. Nhưng hình như… thần thức của Hỏa Thần đại nhân vẫn đang lưu lại ở Diệm Linh Đường.”
Hồng y hơi nhíu mày: “Hmm? Diệm Linh Đường, quê hương của mẫu thân hắn? Cái ngọn núi lửa nóng đến bức người đó à?”
Ám vệ cúi đầu: “Chủ nhân, xin thứ tội, nơi đó quá nóng, thuộc hạ không thể đi vào.”
Hồng y khẽ cười, vỗ vai ám vệ và đưa cho hắn một viên linh dược rồi nói: “Vất vả rồi.”
Ám vệ nhận thưởng, lĩnh chỉ tạ ơn và lui ra ngoài.
Hồng y nhìn về phía hắc bào: “Ngươi nghĩ sao? Với Triển Thu Dương này còn có khả năng cứu nữa không?”
Hắc bào kiêu ngạo: “Cứu? Ha, đại nhân à, ngươi là kẻ có thể nghịch chuyển càng khôn đấy. Ngươi muốn cứu hắn, không ai ngăn được ngươi. Ngươi không muốn cứu hắn, một khắc hắn sống cũng đều thật phí phạm.”
Hồng y nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/1936843/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.