Chương trước
Chương sau
Ba trăm năm vắng lặng

Ba trăm năm ẩn mình trong tối.

Ba trăm năm thả lưới chờ mồi.

Ba trăm năm, ẩn mình như báo tuyết, như đại ngư.

Bây giờ chính là lúc nàng sẽ thu lưới.

“Chủ nhân.” Ám vệ mặt lạnh như tiền, ôm quyền nói với vị chủ nhân hồng y rực rỡ trước mắt mình bằng sự kính trọng và tôn thờ.

“Ừ. Thế nào rồi?” Người đó hỏi.

“Đã phát hiện ra Hỏa Thần đại nhân ở đâu. Chủ nhân, người đó… e rằng khó cứu.”

Hồng y nở nụ cười lạnh: “Hmm? Khó cứu sao? Tinh thần hắn đã đứt đoạn?”

Ám vệ khẽ lắc đầu: “Thần thức đã không ở đó. Nhưng hình như… thần thức của Hỏa Thần đại nhân vẫn đang lưu lại ở Diệm Linh Đường.”

Hồng y hơi nhíu mày: “Hmm? Diệm Linh Đường, quê hương của mẫu thân hắn? Cái ngọn núi lửa nóng đến bức người đó à?”

Ám vệ cúi đầu: “Chủ nhân, xin thứ tội, nơi đó quá nóng, thuộc hạ không thể đi vào.”

Hồng y khẽ cười, vỗ vai ám vệ và đưa cho hắn một viên linh dược rồi nói: “Vất vả rồi.”



Ám vệ nhận thưởng, lĩnh chỉ tạ ơn và lui ra ngoài.

Hồng y nhìn về phía hắc bào: “Ngươi nghĩ sao? Với Triển Thu Dương này còn có khả năng cứu nữa không?”

Hắc bào kiêu ngạo: “Cứu? Ha, đại nhân à, ngươi là kẻ có thể nghịch chuyển càng khôn đấy. Ngươi muốn cứu hắn, không ai ngăn được ngươi. Ngươi không muốn cứu hắn, một khắc hắn sống cũng đều thật phí phạm.”

Hồng y nở nụ cười: “Chà, ngươi thật biết làm ta khó xử, Ma Tôn.”

Tiêu Nguyệt Dạ cười cợt: “Diệp, ngươi muốn đến Diệm Linh Đường bây giờ sao? Nơi đó quá cao quý, ngay cả ta hay là tiểu tử Dạ Tư Hàn cũng khó mà có được bái thiếp của nơi đó. Ngươi làm sao có thể vào đó được?”

Diệp Lạc Hy mỉm cười và nàng đưa tay ra, trên tay nàng xuất hiện một bái thiếp của Diệm Linh Đường và nhìn Tiêu Nguyệt Dạ: “Ngươi thật sự cho rằng bổn tọa không có cách sao?”

Tiêu Nguyệt Dạ hơi nhíu mày: “Làm sao ngươi có được nó?”

Diệp Lạc Hy mỉm cười và đưa tay đặt dọc vành môi và suỵt lên một tiếng rồi cười: “Bí mật đó, tiểu Dạ Dạ à.”

Tiêu Nguyệt Dạ phát cáu và hắn ném cả cuốn sách vào Diệp Lạc Hy và gầm lên: “Cút!”

Diệp Lạc Hy khúc khích cười và chụp lấy cuốn sách rồi khúc khích hỏi Tiêu Nguyệt Dạ: “Hmmm? Sao thế? Ngươi dù sao cũng là tiểu tức phụ nhà ta đấy. Ta gọi như vậy thì có làm sao nào?”

Tiêu Nguyệt Dạ giận đến mắc hắn đỏ mặt và chỉ tay vào mặt Diệp Lạc Hy mà mắng: “Văn nhã bại hoại! Bại hoại cả gia phong! Ngươi dạy cho thuộc hạ của mình phóng túng, tự do yêu đương ta không nói. Ngươi tạo ra sinh tử đan như một món quà của bọn họ, ta cũng không quản. Nhưng hà cớ gì ngươi lại để hai cái nhi tử vô sỉ của ngươi hại ta một đời bất minh chứ? Còn muốn ta sinh điệt tử cho ngươi sao? Nằm mơ cũng đừng hòng!”

Diệp Lạc Hy khúc khích cười: “Được rồi, tiểu tức phụ, ngươi đừng giận nữa. Giận quá hại thân. Hơn nữa, hai cái nhi tử của ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi tức giận như vậy nha.”

Ánh mắt nàng thay đổi một chút: “Hmmm, không trêu ngươi nữa. Ma Tôn, ngươi nghĩ xem, chủ nhân của Diệm Linh Đường sẽ thích đại hỷ của ta chứ?”

Tiêu Nguyệt Dạ hơi trùng xuống. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: “Người đó tính tình rất quả cảm, nhưng lại không thích ồn ào và chỉ cần sự thanh tịnh, hiếm khi giao du với bên ngoài. Lý do Diệm Linh Đường nổi tiếng và được nhiều người biết đến, tôn trọng chính là hắn ta có thể trồng Diệm Linh Chi. Ngươi định…”

Diệp Lạc Hy xoa cằm cười: “Diệm Linh Chi hút hỏa khí mà sinh trưởng. Nếu như hỏa linh của ta xuất hiện ở đó, Diệm Linh Chi sẽ vô cùng được mùa. Ta nghĩ, hắn sẽ chào đón ta một cách nồng nhiệt thôi.”

Tiêu Nguyệt Dạ ném cho Diệp Lạc Hy một chiếc hộp gấm rồi nói: “Đại lễ cho Diệm Linh Đường. Yêu đan của Thuồng Luồng hỏa căn.”

Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Ha ha ha, đa tạ ngươi.”

Rồi, thân ảnh nàng hóa thành sương khói mờ ảo và biến mất.

Tiêu Nguyệt Dạ thở dài và hắn nhìn ra đằng sau bức rèm rồi nghiến răng: “Ai cho tên tiểu súc sinh các ngươi đứng lên? Quỳ tiếp cho ta.”



Hai thân ảnh nam nhân cao lớn từ đằng sau bức rèm bước ra, gương mặt bọn họ giống nhau như đúc, lại đẹp như họa, trái phải ma trảo đều vồ trên người Tiêu Nguyệt Dạ. Từ Tu Văn vận hắc phục, thân thể có chút trường kiện và cao lớn hơn, hai tay vừa lớn, vững chãi và ấm áp ôm lấy eo của Tiêu Nguyệt Dạ từ đằng sau, thì thầm vào tai hắn: “Thúc thúc đừng giận mà. Giận quá hại thân lắm đó. Lại đây ta xoa bóp cho người.”

Từ Tu Kiệt lại có chút mảnh mai hơn, hòa nhã hơn trong thân bạch y nho nhã của thư sinh, một tay gã giữ lấy hai tay của Tiêu Nguyệt Dạ, một tay giữ cằm hắn: “Thúc thúc à, huynh trưởng ta nói đúng đó. Thay vì tức giận với chúng ta, chi bằng ngươi thoải mái để chúng ta sủng người đi, thế nào?”

Tiêu Nguyệt Dạ: “….”

Hắn dùng lực chưởng đánh bay hai con sói to đùng đang thừa cơ hội ăn đậu hủ trên người mình rồi gầm lên một tiếng “cút”, đồng thời đóng cửa thư phòng, tiếp tục xử lý sổ sách đang chất đống, lòng thầm mắng chửi bản thân.

Hắn thề là hắn cực kỳ hối hận khi hắn đồng ý giúp Diệp Lạc Hy chăm sóc hai cái con sắc lang kia. Nếu có thể nhảy xuống hồ Hồi Ức thêm lần nữa, hắn thề sẽ đập chết bản thân trong quá khứ vì sự ngu ngốc đó của hắn.

Tức chết Dạ Dạ rồi.

….

Diệp Lạc Hy thản nhiên ngự mây cửu sắc bay đến một khu rừng ở phàm gian.

Nàng nhẹ nhàng đáp xuống khu rừng rậm. Nàng nhìn bộ hồng y trên người. Ờm… nó có phải có hơi… nặng không nhỉ?

Nàng khẽ phất nhẹ tay, y phục trên người ngay lập tức biến thành một bộ y phục màu trắng, nhẹ nhàng, thanh thoát và đơn giản hơn.

Nàng mỉm cười, cầm theo bái thiếp và gọi Thổ Địa ở vùng đất nàng sắp đặt chân đến lên. Đam Mỹ Hay

“Thổ Địa công công.” Diệp Lạc Hy lễ phép.

Thổ địa nhìn thấy tiên nữ thì cũng lễ phép. Có lẽ nàng ta là đệ tử của vị thần nào đó trên thiên giới. Ông hỏi: “Chẳng hay tiên nữ đến đây có việc gì?”

Tiên nữ mỉm cười rất nho nhã và nàng nói: “Bẩm thổ địa công công, là chủ nhân của ta nói ta đến Diệm Linh Đường, thay hắn dự tiệc.”

Thổ Địa nhìn vào lệnh bài bên hông của tiểu tiên nữ, ông gật đầu và gõ cây gậy trong tay ba lần xuống đất rồi nói: “Tiên nữ, ngươi chỉ cần đi thẳng theo một đường thẳng này, ngươi sẽ đến được Diệm Linh Đường.”

Diệp Lạc Hy hạ lễ: “Đa tạ thổ địa công công.”

Rồi Diệp Lạc Hy chậm rãi bước trên con đường.

Nhưng khi Diệp Lạc Hy vừa bước một chân lên con đường đấy, Thổ Địa đã thấy rùng mình. Trong mắt ông thấp thoáng bóng dáng một vị tướng quân vô cùng uy vũ thấp thoáng đằng sau bóng dáng vị tiên nữ mảnh mai.

Ông khẽ lắc đầu: “Là ta hoa mắt sao?”



Diệp Lạc Hy bước trên con đường sáng lấp lánh, nàng nhìn xung quanh. Ôi chà, Diệm Linh Đường đúng là một nơi dễ đến mà không dễ đi nhỉ? Bốn mươi chín lớp kết giới, mỗi lớp kết giới là một ảo cảnh. So với Tinh Không Lâm năm đó giam cầm Ma Thần Kiếm, giam cầm phụ mẫu nàng, kết giới này càng hoàn chỉnh hơn. Thật thú vị.

Đi thêm vài bước, Diệp Lạc Hy đã thấy một đôi đồng tử, đồng nữ đến trước mặt nàng. Hai đứa bé rất đáng yêu, chúng chìa tay về phía nàng và hỏi: “Thần quân, hãy cho chúng ta xem bái thiếp.”

Diệp Lạc Hy mỉm cười và nàng đưa bái thiếp cho đứa trẻ. Sau khi chúng xem xong, chúng trả lại bái thiếp cho nàng và cung kính nói: “Thần quân, xin mời.”

Diệp Lạc Hy chậm rãi đi theo hai đứa trẻ. Bên trong là Diệm Linh Điện, xung quanh điện nở rộ rất nhiều Diệm Linh Quả.

Nàng nhìn thần điện to lớn và ánh mắt của nàng nhìn xung quanh, hơi nhíu mày. Triển Thu Dương hình như không ở bên ngoài điện rồi. Đồng nữ nhìn thấy nàng đang nhìn xung quanh và hỏi: “Thần quân, người tò mò về những thứ quả ở đây sao?”

Diệp Lạc Hy khẽ cười và nói: “Không hẳn là tò mò. Ta chỉ đang thắc mắc thôi. Và ta đang đi tìm câu trả lời cho chính mình.”

Đồng nam lại hỏi: “Người tò mò về điều gì?”

Diệp Lạc Hy chỉ khẽ cười và không trả lời.

Nàng nhìn thế trận trước mắt và khúc khích. Chà, nàng thật tò mò về người đã học được kết giới của cha mẹ nàng. Hắn sẽ là ai đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.