Đời trước, Bạch Liên ở đằng sau Thiên Tư Tư, mượn tay nàng ta hại nàng nhà tan cửa nát, mẫu tử chia lìa, tệ hơn hết là hại nàng đến chết cũng không thể nhắm mắt. Tàn hồn lưu lại cũng không thể tiến vào luân hồi, một mảnh hồn tài ấy đã lưu lại Minh giới một ngàn năm. Một ngàn năm vất vưởng khiến Diệp Lạc Hy mỗi ngày đều là hận, chỉ ước sao thời gian có thể quay lại một lần nữa để báo thù.
Thời điểm hiện tại, Bạch Liên đã mất tất cả. Địa vị, danh tiếng, thế lực và cả tay chân. Tất cả những gì đã từng thuộc về nàng ta đều bị chính nàng phá hủy một cách trọn vẹn. Bạch Liên hiện tại ngoài một tấm thân tàn ra, nàng ta đã chẳng còn gì trong tay nữa.
Bước xuống căn ngục sâu thẳm, Diệp Lạc Hy nhìn thấy trận đồ pháp xung quanh. Nàng bất lực cười. Ma Tôn a, ngươi đã giam cầm nàng ta đến chết ở đây, còn ẩn luôn cả trận pháp rút đi tu vi của nàng ta qua từng ngày. Sợ rằng hiện tại, Bạch Liên đã trở thành một phế nhân mất rồi.
Nữ nhân có phần hơi gầy gò, mái tóc dài lõa xõa, đang gục ở đó. So với một tuyệt sắc thiên hương năm nào, nữ nhân trước mắt nhìn giống như một lão quả phụ đang gần đất xa trời.
Nhận thấy có nguồn áp lực đến mức ngạt thở đang tiến về, Bạch Liên mở to đôi mắt ngẩng đầu lên. Xám tro y phục hệt như năm nào. Thế nhưng, so với nữ nhân năm đó, người này trưởng thành, điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/1936784/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.