Diệp Lạc Hy hiếm khi đến Ma giới, nhưng một lần đến thì Ma Thần điện như được một trận gà bay chó sủa.
Đương nhiên mỗi lần nàng đến, Ma Tôn một là đóng cửa thả chó, hai là triệu Lôi Kiếp đến đánh đuổi nàng, ba là trốn luôn cho nhẹ chuyện.
Nhưng mỗi lần Diệp Lạc Hy tới, Tiêu Nguyệt Dạ đều không thể nào lường được trước chuyện nàng sẽ đột ngột xuất hiện.
Thành ra, mỗi lần Diệp Lạc Hy đến Ma Giới đều sẽ có một điệp khúc thế này:
“Bẩm Ma Tôn, vị tổ tông đó lại tới nữa rồi.”
Rầm!
Tiêu Nguyệt Dạ đập bàn một cái “rầm”, sau đó hô hoán lên: “Đóng cửa thả Ngao Tam Lâu ra, nhanh lên!”
Mộng Ma trưởng lão thở dài. Ba trăm năm trước, Lạc Hy thượng thần vừa đưa quà “bồi thường” tới Ma giới, tính khí của Ma Tôn liền thay đổi đến chóng mặt. Từ một người trầm ổn và lạnh lùng trở thành một kẻ độc miệng, ngạo kiều đến khó tin.
Đồng ý là so với một Ma Tôn thiếu sức sống, lúc nào cũng nở nụ cười, bình bình ổn ổn mà trầm ngâm sẽ khiến người ta vừa thương, vừa đau lòng hơn là một Ma Tôn vừa nóng nảy, vừa ngạo kiều, lại còn vừa biện nữu.
Nói đi cũng phải nói lại. Mâu thuẫn của Lạc Hy thượng thần và Ma Tôn xác thực là cũng chẳng biết bắt nguồn từ đâu mà có. Nội tình cũng chỉ có vài người được biết, nhưng người biết được nội tình chẳng phải là vị tổng quản già nua như Mộng Ma ông. Cho nên, ông cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-thanh-yeu-vuong-chi-chien-than-tai-thuong-trung-sinh-ta-lam-lai-tat-ca/1936783/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.