Ngụy Vô Tiện đột ngột mở mắt , cảm thấy có chút kỳ lạ - hắn không phải đang ở trong Hàn Đàm Động sao, sao bây giờ lại có cảm giác như đang rơi xuống rồi?
Hắn bối rối khi thấy bàn tay của Lam Vong Cơ đang cố gắng vươn tới mình, nhưng lại ngày càng xa hơn.
Sau đó hắn nhìn thấy Lam Hi Thần khóc
Lam Hi Thần đang tựa mình vào vách đá, một dòng nước mắt từ mắt trái chảy xuống, y dường như không nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, mở miệng như muốn hét lên điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời. Ngụy Vô Tiện cảm thấy mặt mình thật lạnh - một giọt nước mắt thật sự đã rơi trên mặt hắn.
Ngụy Vô Tiện muốn nói, Lam Hoán, đừng khóc. Nhưng Lam Hi Thần đã không còn nghe được nữa.
Hai người trên vách đá đã hoàn toàn biến mất.
Và Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình cứ như vậy rơi xuống.
Rơi thật lâu, rất lâu...
Hắn cảm thấy như thể mình đã tỉnh dậy từ một cơ thể khác, nhưng cũng lại như hắn vẫn chưa bao giờ thoát khỏi sự lang thang vô tận này.
Dường như luôn có ai đó ở bên hắn nhưng cả hai lại chẳng thể nói với nhau một lời.
Cảm giác ấy chỉ dừng lại khi lưng hắn va vào thứ gì đó.
Mạt ngạch quen thuộc hiện lên trước mắt hắn, và ở đó, một người thật thân thuộc đang cầm ly rượu, giọng nói đau khổ mà nghẹn ngào :
" Ngụy công tử... Ngụy Vô Tiện, ngươi hãy quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-mac-tien/3566930/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.