Diệp Lưu Vân cảm kích ôm quyền, sau đó liền trực tiếp đem phần lớn Nguyên Đan và thịt của con cá sấu kia cho Hắc Bạch Cự Mãng. Các hung thú khác đều chỉ được một phần nhỏ. Lần này nếu không phải Hắc Bạch Cự Mãng chủ động giúp đỡ, Diệp Lưu Vân thật có thể gặp nguy hiểm. Có công thì phải thưởng, cho dù là Nguyên Đan của Thiên Tôn cửu trọng, Diệp Lưu Vân cũng không chút nào tiếc. Hai con Hắc Bạch Cự Mãng kia mừng rỡ. Nếu dựa vào thực lực của chính chúng, không thể tiêu diệt được hung thú Thiên Tôn cửu trọng. Bây giờ lại có được nhiều lợi ích như vậy, chúng đương nhiên cũng cảm kích Diệp Lưu Vân, cảm thấy đi theo Diệp Lưu Vân tiền đồ rất lớn. Mạnh Trường Hưng và La Vân nhìn thấy Diệp Lưu Vân đem Nguyên Đan Thiên Tôn cửu trọng kia cho Hắc Bạch Cự Mãng, cũng không đưa ra ý kiến gì, ngược lại thì trong lòng đều cảm thấy Diệp Lưu Vân là người tốt. Lần này bọn họ liền ở tại chỗ chờ năm ngày. Diệp Lưu Vân cũng không biết Quách Đạt muốn luyện chế kiểu khôi giáp gì, lại không tốt đi quấy rầy hắn, mỗi ngày liền cùng hung thú bắt một chút cá sấu Thiên Tôn thất bát trọng để làm thức ăn. Ai xuất lực nhiều, Nguyên Đan và thịt sẽ thuộc về người đó. Các hung thú cũng dần dần học được phân công hợp tác, ít nhiều đều có thể ăn thịt. Hắn chỉ là thu thập được một chút da cá sấu, phân cho Mạnh Trường Hưng và những người khác. Năm ngày sau, Quách Đạt mặt mày mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985341/chuong-1453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.