Diệp Lưu Vân nghe vậy cũng bật cười: "Xem ra kiếp trước ngươi cũng là một Ma đầu à, ha ha!" Mạc Thiên Hằng cũng cười khổ nói: "Hết cách rồi! Thế giới võ đạo chính là như vậy, ngươi lừa ta gạt, ý đề phòng người khác không thể không có mà! Nếu nó không có ý đồ xấu, sau khi ta rời đi, liền hủy cái Cổ bàn này, tự nhiên sẽ không có ảnh hưởng gì đến nó. Bất quá, hiện tại Cổ bàn có phản ứng, nói rõ sau khi nó đi rồi, lại trở về gần đây rồi." Diệp Lưu Vân đột nhiên lại nghĩ tới lời của Ma Hồ, hỏi: "Thần giới có phải mỗi người cũng đều đang liều mạng vì tài nguyên không?" Mạc Thiên Hằng gật đầu: "Thế giới võ đạo, chỗ nào cũng như nhau. Trở nên mạnh hơn, vì để có được càng nhiều tài nguyên, vì tài nguyên mà liều mạng, là vì để trở nên mạnh hơn." "Nếu không trở nên mạnh hơn thì sao?" Diệp Lưu Vân hỏi. "Vậy thì mặc người xâu xé, người là dao thớt, ta là cá thịt!" Mạc Thiên Hằng khẳng định nói. Diệp Lưu Vân nghe vậy, rơi vào trầm tư. "Nếu đã sinh ra trong thế giới võ đạo này, vậy cũng chỉ có không ngừng trở nên mạnh hơn, mới có thể khiến mình an toàn hơn, khiến người bên cạnh an toàn hơn. Xem ra lời mà Ma Hồ nói với ta, có rất nhiều sơ hở." Hắn nghĩ tới đây, đã phát hiện trong lời nói của Ma Hồ, có rất nhiều chỗ không đúng. Tâm ma trong lòng hắn, đã giảm bớt không ít. Chẳng qua nếu muốn hoàn toàn biến mất, còn cần thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985169/chuong-1281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.