"Khi ngươi có hứng thú với nội dung trong huyễn cảnh, phòng ngự sẽ bị giảm xuống. Lúc ngươi giảm phòng ngự, ma hồ sẽ dùng ảo thuật để nói chuyện với ngươi, nó sẽ thật sâu khắc ấn vào linh hồn của ngươi." Mạc Thiên Hằng giải thích. "Khó trách!" Lúc này Diệp Lưu Vân mới hiểu được. "Xem ra con ma hồ này rất biết nắm bắt thời cơ!" Hắn cảm thán nói. "Là do nó tính toán quá xảo diệu, hơn nữa cũng rất hiểu rõ lòng người!" Mạc Thiên Hằng nói ra bản chất. "Ừm!" Diệp Lưu Vân gật đầu biểu thị tán thành: "Ta cũng biết một vài ảo thuật, nhưng so với nó thì kém hơn nhiều!" Mạc Thiên Hằng cười nói: "Đương nhiên rồi, tất cả cơ sở của ảo thuật đều dựa vào việc nắm chắc lòng người! Nó đã sống bao nhiêu năm, ngươi chắc chắn không thể so sánh với nó!" Hai người họ vừa trò chuyện vừa đi. Đến một sơn động, cửa động có một cánh cửa đá đóng chặt, bên trên có trận pháp phòng ngự. Mạc Thiên Hằng thò tay ra, dễ dàng phá giải trận pháp, mở cửa đá ra. Bên trong cửa đá là một thông đạo. Mạc Thiên Hằng dẫn Diệp Lưu Vân đi thẳng vào. Đi được một đoạn đường, lại có một cánh cửa đá khác chặn đường. Lần này, Mạc Thiên Hằng đặt tinh hạch huyết ma mà hắn có được vào một lỗ khảm bên cạnh cửa đá. Sau đó lỗ khảm chìm xuống, tiếp đó truyền đến một trận tiếng ken két của cơ quan, lỗ khảm lại lần nữa đóng lại. Sau khi Diệp Lưu Vân và Mạc Thiên Hằng chờ một lát, cánh cửa đá kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985168/chuong-1280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.