Tháng bảy, sau khi đi một vòng lớn ở phương Bắc, Bùi Yến và Dương Hoài đã trở về.
“Trời nóng, đầu người tuy đã được xử lý bằng vôi sống, nhưng cũng không giữ được lâu, chưa đầy nửa tháng đã bắt đầu thối rữa. Truyền thị như vậy ngược lại lại hiệu quả hơn.” Bùi Yến mắt mày hớn hở bẩm báo: “Mỗi khi đến một nơi, ta đều tự tay đem đầu Giang huyện lệnh ra cho dân chúng xem, tiện thể kể lại những việc hắn đã làm sai. Ai nấy đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, giơ tay thề thốt rằng tuyệt đối không dám làm những chuyện tương tự.”
Dương Hoài cười bổ sung: “Bùi thống lĩnh oai phong lẫm liệt, đi tới đâu cũng khiến người người kính sợ. Trên đường gặp hai toán lưu phỉ, đều bị Bùi thống lĩnh tiện tay dẹp yên. Còn có vài bách tính nghe danh mà đến, mạnh dạn dâng đơn tố cáo, Bùi thống lĩnh cũng tiếp nhận cả. Kẻ cường hào trong làng chiếm đoạt ruộng đất nhà cửa của dân cũng đã bị xử trí.”
Hai tháng qua, Bùi Yến quả thật không hề nhàn rỗi, truyền thị đầu Giang huyện lệnh chỉ là phụ, “tiện tay” xử lý bao nhiêu chuyện mới là chính.
Bùi Thanh Hòa nhướng mày, mỉm cười trêu chọc: “Uy danh của Bùi thống lĩnh, e rằng sắp lan truyền khắp phương Bắc rồi.”
Bùi Yến vô cùng đắc ý, chẳng hề tỏ vẻ khiêm tốn: “Cũng chỉ đứng dưới thiên tử thôi.”
Trước kia nàng còn tự xưng là nhân vật số ba của Bùi gia quân, giờ Bùi Vân ở xa, nàng không chút khách khí mà lại tự nhích mình lên một bậc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5075162/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.