Từ nhỏ, Bùi Phong đã nghiêm khắc với bản thân, lại hiếu thắng, xưa nay không dễ mở miệng than vãn. Lúc này, Bùi Thanh Hòa dịu giọng hỏi han, bao nỗi tủi thân dồn nén liền ùa về.
“Hai nghìn tinh binh do ta dẫn theo, rong ruổi hơn nửa tháng mới đến đại doanh Đới Phương quân.” Bùi Phong hạ giọng: “Đới Phương quân tập kích Bùi gia thôn, kết cục chủ tướng bị chém, toàn quân đại bại. Đại doanh chỉ còn mấy trăm lão binh yếu nhược giữ lại. Khi ta đến, bọn họ lập tức giao nộp doanh trại.”
“Lúc đó ta mềm lòng, chỉ giam giữ vài kẻ cầm đầu, còn lại thì giải tán, phân về các đội. Không ngờ trong đám hàng binh ấy lại có vài tên ôm mối hận, lén lút câu kết mưu trả thù cho chủ tướng. Nửa đêm phóng hỏa đốt trại, giết người bừa bãi.”
Nhớ lại đêm hỗn loạn hôm ấy, Bùi Phong vẫn còn nguyên cảm giác xấu hổ lẫn phẫn nộ: “Bị kinh động, ta lập tức dẫn thân binh truy lùng phản loạn, giết sạch năm kẻ cầm đầu, lại tra xét nghiêm ngặt, ai biết mà không báo, cũng đều xử chém. Nhờ vậy doanh trại mới tạm thời yên ổn lại.”
“Chính vì xử lý những việc ấy nên ta lên đường trễ, suýt nữa không kịp về dự yến cuối năm.”
“Thanh Hòa đường tỷ, có phải ta quá vô dụng không? Đường tỷ Bùi Vân và Nhị tẩu nắm binh đều chưa từng gặp loại chuyện thế này. Còn có Bùi Tuyên, đến Phạm Dương quân mọi việc cũng trôi chảy. Cố Liên, Tôn Thành bên đó cũng ổn thoả. Chỉ có ta gây ra chuyện…”
Nói tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5075152/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.