Bùi Việt sững sờ, chỉ vào khuôn mặt tròn trĩnh của mình, hỏi đầy ngờ vực: “Yến đường tỷ! Tỷ nhìn ta đây, có đỡ nổi một quyền của Thanh Hòa đường tỷ không?”
Chúng thân vệ quay đầu nhịn cười, vai run lên từng chặp.
Bùi Yến dựng lên dáng vẻ của một thống lĩnh thân vệ, liếc mắt khinh khỉnh: “Hôm đó chọn thân vệ là do ngươi tự nguyện ghi danh, còn cầu nhị thẩm nói giúp, đi cửa sau mới vào được thân vệ doanh. Đến luyện tập còn không dám, còn đòi làm thân vệ gì nữa?”
“Còn nữa, lúc thường gọi là đường tỷ thì thôi, bây giờ đang làm nhiệm vụ, gọi thống lĩnh, gọi tướng quân!”
Bùi Thanh Hòa cũng không có ý bênh vực Bùi Việt, nhàn nhạt nói: “Năm đó Bùi Phong bằng tuổi ngươi, đã có thể lĩnh binh ra trận. Bùi Tuyên, Bùi Yến đều là mười một mười hai tuổi đã cầm đao xông pha chiến trường. Bùi Việt, ngươi là nam nhi nhà họ Bùi, phải dốc sức rèn luyện võ nghệ. Nếu không, mai sau ra chiến trường, ngay cả một đao của địch cũng không đỡ nổi.”
Sắc mặt Bùi Thanh Hòa tuy bình tĩnh, nhưng ánh mắt sắc như dao, không ai dám nhìn thẳng.
Bùi Việt nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại tinh thần, đi chọn binh khí thuận tay. Chẳng mấy chốc, chọn được một cây rìu gỗ dài.
Bùi Thanh Hòa cũng lấy một cây rìu dài.
Rìu dài là trọng binh khí, nếu làm bằng sắt phải nặng tới hơn mười cân, chỉ người có sức mạnh mới luyện nổi. Cây rìu gỗ cũng nặng khoảng bốn năm cân. Bùi Việt từ nhỏ đã tham ăn, sức lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5075147/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.