“Phùng Trường, tướng quân gọi ngươi vào.” Bùi Yến cao giọng hô.
Phùng Trường trấn định tinh thần, lập tức bước vào quân trướng.
Hắn cung kính chắp tay hành lễ: “Phùng Trường bái kiến tướng quân.”
Bùi Thanh Hòa mỉm cười nhàn nhạt: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Phùng Trường vâng dạ, cẩn thận ngồi xuống, cố ý cúi thấp tầm mắt, biểu lộ vẻ cung kính.
Ánh mắt Bùi Thanh Hòa dừng lại trên mặt hắn, trầm ngâm: “Phùng Trường, năm đó ngươi là người đầu tiên từ dưới núi đến đầu nhập Bùi gia thôn.”
Phùng Trường lập tức đáp: “Đúng vậy, chớp mắt đã hơn tám năm. Năm đó nếu không được tướng quân thu nhận, ta sớm đã chết đói rồi.”
Bùi Thanh Hòa mỉm cười, chẳng rõ vì sao ánh mắt mang theo tia lãnh ý: “Hơn tám năm qua, ta đối đãi với ngươi thế nào?”
Phùng Trường không chút do dự, buột miệng: “Tướng quân tín nhiệm, trọng dụng ta, cho ta độc lập lĩnh binh. Ân tri ngộ của tướng quân, Phùng Trường cả đời khó báo đáp hết.”
Rồi hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng Bùi Thanh Hòa: “Hôm nay ta mặt dày đến cầu kiến tướng quân, là muốn san sẻ lo lắng cùng tướng quân. Cố Liên đã đi Trường Lạc quận, tướng quân hôm nay triệu Tôn Thành đến, hẳn là cũng định phái hắn trấn giữ một quận. Tự xét năng lực không thua gì hai người họ, ta nguyện vì tướng quân gánh vác.”
Bùi Thanh Hòa khẽ nhếch môi, lạnh lùng hỏi một câu bất ngờ: “Ngươi chỉ nói năng lực không thua Cố Liên, Tôn Thành, vì sao không nói trung thành không thua họ? Xem ra, ngươi hiểu rõ bản thân mình nhất.”
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072929/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.