Sau hơn một năm xa cách, vừa gặp lại tướng quân của mình, Triệu Hà Hoa vô cùng xúc động, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống: “Tướng quân!”
Bùi Vân cũng rạng rỡ vui mừng, vội đưa tay đỡ lấy tâm phúc thân tín của mình: “Mau đứng lên nói chuyện.”
Triệu Hà Hoa nhanh nhẹn bẩm báo lại quá trình tiếp nhận binh với Bắc Bình quân: “… Tổng cộng chúng ta có một nghìn người, một nửa không muốn rời đi, ta để họ lại cho Mạnh Lục tướng quân, mang theo năm trăm người quay về.”
Bùi Vân giãn mày mỉm cười khẽ: “Đã hơn rất nhiều so với dự liệu của ta. Dù tất cả họ đều muốn ở lại Bắc Bình doanh, ta cũng chẳng thể trách cứ gì. Nay có năm trăm lão binh trở về, thật sự quá tốt! Ta đang rất thiếu người.”
Năm trăm người này đều là lão binh nàng một tay chiêu mộ và huấn luyện nên, không chỉ thiện chiến mà còn trung thành. So với đám hàng binh của quân Bột Hải thì mạnh hơn rất nhiều.
Mà Triệu Hà Hoa lại là người thông minh lanh lợi, một người có thể sánh bằng mười.
Đám lão binh nhanh chóng ổn định tại doanh trại Bột Hải. Triệu Hà Hoa đảm nhiệm chức giáo úy, hầu cận bên cạnh Bùi Vân. Vài ngày sau, Bùi Vân cười hỏi: “Hà Hoa, theo ngươi thấy, nơi đây khác gì doanh trại trước kia của chúng ta?”
Triệu Hà Hoa suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Thứ nhất, binh lực khác biệt. Trước đây doanh trại đều là binh do tướng quân tuyển mộ, huấn luyện mà thành, tuân lệnh nghiêm minh, quân kỷ nghiêm ngặt. Còn ở đây, quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072928/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.