Có Bùi Yến ở đây, trong quân trướng liền náo nhiệt hẳn.
Bùi Thanh Hòa lúc thì buồn cười, lúc thì bị chọc đến tức không nói nên lời, lúc thì trừng mắt hoặc mắng vài câu Bùi Yến, cũng chẳng còn thời gian để ủ ê buồn bã nữa.
Bùi Chỉ vốn cũng là người hay nói, hôm nay lại khác thường, thần sắc ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Bùi Thanh Hòa một cái.
Bùi Thanh Hòa bật cười, hỏi thẳng: “Bùi Chỉ, có phải muội có chuyện muốn nói với ta?”
Bùi Thanh Hòa là chủ soái của Bùi gia quân, càng là tộc trưởng của cả họ Bùi. Bùi thị trên dưới, ai nấy đều nghe theo nàng.
Bùi Chỉ ấp úng: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là…”
“Chỉ là nàng muốn lấy chồng.” Bùi Yến lập tức tiếp lời: “Nàng chỉ nhỏ hơn ta vài tháng, năm nay cũng hai mươi rồi, sắp thành cô nương lỡ thì mất thôi.”
Bùi Chỉ giận đến không còn tâm trạng thẹn thùng, trừng mắt nhìn lại: “Muốn lấy chồng thì sao? Ngươi đã thành thân hơn một năm rồi. Ta sao lại không thể?”
Nói rồi, khí thế hừng hực nhìn về phía Bùi Thanh Hòa: “Ta muốn thành thân, xin Thanh Hòa đường tỷ chấp thuận.”
Bùi Thanh Hòa bật cười: “Muội và Dương Hổ đính hôn đã hơn ba năm, cũng nên thành thân rồi. Cũng đừng chờ về nữa, cứ như ta, Bùi Vân, Bùi Yến năm xưa, thành thân ngay trong quân.”
“Bùi Chỉ lớn tuổi hơn, lại là gả đi, thì định ngày cưới mười ngày sau. Bùi Tuyên, muội đợi thêm mười ngày nữa. Lúc đó ta cũng có thể xuống giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072923/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.