Mạo Hồng Linh hành sự cẩn trọng, không hề manh động. Nàng chọn hai đội nhân mã, mỗi đội ba trăm người, theo hai đường khác nhau truy kích.
“Không cần bắt sống, giết tại chỗ là tốt nhất!” Mạo Hồng Linh lạnh lùng hạ lệnh: “Đi mang đầu tên Tần tặc về cho ta!”
Hai đội quân truy binh đồng loạt hưởng ứng.
“Tướng quân, chúng ta giờ đi đâu?” Hơn trăm thân binh vội vã trốn chạy, chỉ còn hơn hai chục con ngựa. Tần tướng quân hốt hoảng, cưỡi ngựa ngơ ngác nhìn quanh, hoàn toàn không có chủ ý gì.
Một thân binh gan dạ chỉ tay về một hướng: “Chúng ta đi hướng này, men theo đường mòn rồi vòng ra quan đạo, sau đó về phía Nhữ Nam quận.”
Tần tướng quân thất thần gật đầu: “Phải, cứ vậy đi! Chúng ta về Nhữ Nam quận!”
Hiện giờ, Tần tướng quân thực sự hối hận đến thấu xương. Biết sớm thế này, đã chẳng dại mà xuất binh đánh Bùi gia thôn! Ở Nhữ Nam quận làm một hoàng đế nhỏ của hắn chẳng phải tốt hơn sao? Ngày ngày ăn sơn hào hải vị, mỹ nhân trong lòng, còn không sướng hơn sao? Cái gì mà tam phân thiên hạ, chia cắt Bắc địa, đúng là đầu óc bị mỡ heo làm lú!
Bành tướng quân đã bỏ mạng, quân Đới Phương coi như tiêu tan. Hắn may mà còn sống, chỉ mong về lại quân Nhữ Nam, chỉnh đốn lại lực lượng, từ nay về sau co đầu rút cổ, tuyệt không xuất binh hồ đồ nữa.
Tần tướng quân nghiến răng nghiến lợi thề độc trong lòng, rồi vội vã dẫn thân binh lên đường.
Trong lòng hắn cũng biết, suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072917/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.