“Tần tướng quân, không xong rồi! Nữ nhân tên Mạo Hồng Linh kia dẫn binh xông ra, dùng trường thương đâm bổng Bành tướng quân lên không trung rồi quật mạnh xuống đất!”
“Bành tướng quân bị ngã đến hộc máu ngay tại chỗ, lại bị Mạo Hồng Linh bổ thêm một thương, bị đâm chết ngay tại trận!”
“Kỵ binh tiền tuyến đã hoàn toàn tan rã, đang bỏ chạy tứ tán!”
“Mạo Hồng Linh chỉ e là sắp đánh tới đây! Chúng ta bây giờ nên nghênh chiến hay tạm thời né tránh?”
Tin dữ liên tiếp truyền đến, khiến cho Tần tướng quân sắc mặt đại biến, đầu óc ông vang lên ong ong.
Sao lại thua trận rồi? Mới một canh giờ trước, Bành tướng quân còn vung tay múa chân nói lời hùng hồn, cớ sao chớp mắt đã mất mạng?
Kỵ binh làm sao lại tan tác cả?
Bốn nghìn người “già yếu” trong lời đồn, lại dũng mãnh đến thế! Một cái tên không mấy ai biết đến như Mạo Hồng Linh, lại lợi hại đến nhường này! Bọn họ đâu phải đến đây hái trái, mà là đâm đầu vào bụi thiết tật lê!
Không thể đánh nữa! Phải lập tức lui binh!
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tần tướng quân, rất nhanh ông đã hạ quyết định: “Lập tức đánh trống thu binh!”
Đám thân binh đi báo tin đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ theo tướng quân nhà mình, trong doanh trại thì ăn ngon mặc đẹp, uy phong lẫm liệt. Lần này đến đánh Bùi gia thôn cũng chỉ là vì tài vật và nữ nhân, chứ không phải để vứt mạng. Thân là nam tử hán bảy thước, tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072916/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.