Mạnh lục lang và Lữ Phụng khải hoàn trở về sau đại thắng, sĩ khí dâng cao, ai nấy rạng rỡ hân hoan. Nhưng khi còn cách Liêu Tây thành mười dặm, bất ngờ có thám tử phi ngựa tới báo tin.
“Hung Nô man tử điều động đại quân kỵ binh, đang truy kích tới nơi!”
“Số lượng kỵ binh vô cùng đông đảo, căn bản không đếm xuể!”
“Chắc chắn là do thua trận, giận dữ mất lý trí, nên kéo quân truy sát. Hiện tại, cách chúng ta chừng năm mươi dặm. Với tốc độ hành quân của kỵ binh, chỉ hai canh giờ nữa là đuổi kịp!”
Thám tử mặt trắng bệch, giọng run rẩy.
Mạnh lục lang và Lữ Phụng đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, liếc nhìn nhau: “Giờ làm sao?”
“Chạy mau! Về thành rồi tính!”
“Bộ binh đi trước, ta mang kỵ binh đoạn hậu!” – Mạnh lục lang nghiến răng đưa ra quyết định sáng suốt – “Đừng lề mề! Nhanh lên! Bằng không, đại thắng hôm nay sẽ thành trò cười mất!”
Lữ Phụng chẳng còn thời gian nói lời cảm kích hay ca ngợi nghĩa khí Mạnh lục, chỉ vội vã gật đầu, cao giọng ra lệnh thúc giục bộ binh gia tốc hành quân.
Tất cả trọng vật lập tức bỏ lại, toàn quân chạy bộ hướng về Liêu Tây thành.
Có binh sĩ luyến tiếc chiến lợi phẩm, vẫn cố gắng cõng bao tải nặng nề mà chạy. Vừa đi được vài bước, đã bị Lữ Phụng giận dữ đạp ngã: “Ngươi không nghe lệnh lão tử sao?! Mau vứt bao tải! Để Hung Nô đuổi tới, mạng còn chẳng giữ được, vàng bạc mà làm gì!”
Tên binh sĩ cắn răng ném túi đồ, tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5072909/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.