“Bàng thừa tướng bọn họ đã dâng sớ ba lần rồi.”
Lữ Phụng lén tìm đến Dương Hổ, ánh mắt sáng rực, nói: “Chúng ta cũng không thể chỉ đứng nhìn. Chúng ta cũng nên cùng nhau viết một bản tấu, thỉnh Bùi tướng quân đăng cơ.”
Dương Hổ bật cười trầm thấp: “Không giấu gì Lữ huynh, tấu chương ta đã viết sẵn từ lâu. Chỉ đợi huynh đến, ta sẽ ghi tên huynh luôn, được chứ?”
Lữ Phụng mừng rỡ không thôi: “Tốt quá rồi! Ta chữ nghĩa chẳng thông, đang lo không biết viết tấu thế nào. Dương huynh chịu mang theo ta, còn gì bằng.”
Không biết từ khi nào Lý Trì cũng chen đến: “Dương huynh, ghi thêm tên ta vào.”
Dù ngày thường tranh đấu gay gắt, nhưng trong việc này, lập trường của các võ tướng lại hoàn toàn nhất trí. Dương Hổ gật đầu, ngay trước mặt hai người, viết thêm tên họ lên bản tấu. Sau đó, ba người cùng đến gặp Bùi Thanh Hòa.
Võ tướng nói năng không nhiều vòng vo hay đạo lý cao xa. Dương Hổ dâng tấu trước, sau đó nghiêm trang nói: “Xin tướng quân sớm đăng cơ, để yên lòng quân.”
Lý Trì, Lữ Phụng đồng loạt phụ họa: “Thỉnh tướng quân đăng cơ.”
Bùi Thanh Hòa nhận lấy bản tấu có chữ ký của ba người: “Tấm lòng của các ngươi, bản tướng đều đã biết. Đừng vội, chờ thêm một chút.”
“Quận Bột Hải đã chiếm được hơn hai tháng rồi, còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi.” Lữ Phụng buột miệng: “Văn thần đều kiến nghị tướng quân lập triều vào ngày đầu năm mới, tướng quân còn chờ gì nữa?”
Dương Hổ thoáng động tâm, hạ giọng nói: “Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067660/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.