“Cái gì? Quân lương bị cướp rồi?!”
Trương đại tướng quân mặt mày giận dữ, vỗ mạnh xuống bàn mà đứng bật dậy. Kích động quá mức lại kéo động vết thương nơi bụng dưới, đau đến mức hít khí lạnh không ngừng.
Chu mạc liêu không dám ngẩng đầu, mặt mày đau khổ, đáp khẽ. Thấy Trương đại tướng quân râu tóc dựng ngược, giận dữ đến cực điểm, Chu mạc liêu lập tức xoay chuyển đầu óc, cho gọi mấy tên xui xẻo chạy thoát được trở về kia đến: “Bọn chúng may mắn thoát chết, đại tướng quân có thể tra hỏi rõ ràng.”
Vừa tra hỏi xong, Trương đại tướng quân càng giận dữ hơn, lập tức rút đao chém chết một tên, mấy tên còn lại đều bị lôi đi chém đầu.
Hôm sau, nơi khoảng đất trống dưới cổng thành Bột Hải, xuất hiện hơn trăm binh sĩ.
Bọn họ đều mặc quân phục quân Bột Hải, toàn thân đầy máu, dáng vẻ chật vật, hai tay bị trói chặt sau lưng, vừa khóc vừa van xin binh lính trên cổng thành mở cửa:
“Xin các huynh mở cổng, cho bọn đệ vào thành…”
“Bùi tướng quân nói sẽ không giết bọn đệ… Xin hãy để bọn đệ vào…”
Hôm nay quân Bùi gia quả thật không có ý xuất binh, vẫn dừng lại từ xa, cách cổng thành cả nghìn mét. Dưới thành chỉ còn tiếng khóc lóc của đám tù binh này.
Lính trên cổng thành quân Bột Hải đều bị gọi đến ngẩn người, nhìn nhau không biết làm sao cho phải.
“Ngẩn cái gì! Tất cả bắn tên cho ta! Giết hết đám phản tặc này đi!” Một tên võ tướng gào lên giận dữ.
Một binh lính lấy hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067646/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.