Tần thị lang mang vẻ mặt đầy hy vọng, đứng chờ Bùi Thanh Hòa tiếp chỉ.
Đã cắt nhượng hai châu đất rồi, Bùi tướng quân hẳn phải vừa lòng mà lui binh mới phải chứ!
Đáng tiếc, Tần thị lang số mệnh đã định sẵn phải thất vọng.
Bùi Thanh Hòa lạnh lùng nhìn ông ta, chậm rãi nói:
protected text
Trong mắt nàng bỗng bừng lên sát khí lạnh thấu xương.
Tần thị lang tuy vẫn còn đôi chút can đảm, song đôi chân đã nhũn ra, cố gắng chống đỡ mà đáp:
“Nếu Hoàng thượng lại hạ thánh chỉ, hạ quan vẫn phải đến. Hạ quan sớm đã coi cái mạng này như cỏ rác.”
Bùi Thanh Hòa khẽ cười khẩy, phất tay áo. Bùi Yến lập tức sải bước lên, nắm lấy cổ áo ông ta lôi ra ngoài.
Tần thị lang khốn khổ lảo đảo trở về Bột Hải quận.
“Chúng ta hôm nay có còn xuất binh không?” — Bùi Vân hỏi.
Bùi Thanh Hòa lạnh giọng đáp:
“Xuất binh! Phụ tử Trương thị một ngày chưa chết, công thành một ngày không ngừng!”
Bùi Vân lập tức ôm quyền lĩnh mệnh, trong tiếng trống trận dồn dập, suất lĩnh hai nghìn quân Bùi gia bắt đầu công thành.
Trước cổng thành, chiến sự rực lửa, tiếng hò sát vang trời.
Trong hoàng cung, Kiến An Đế cũng lờ mờ nghe thấy tiếng chém giết vọng đến. Hắn thất thần ngồi trên long ỷ, nhìn Tần thị lang đang quỳ dưới đất:
“Bùi tướng quân thật không chịu lui binh sao?”
Tần thị lang khóc lóc bẩm:
“Vâng… Bùi tướng quân không chịu tiếp chỉ, cũng chẳng cần Bình Châu hay Tịnh Châu. Nàng chỉ muốn mạng của phụ tử Trương đại tướng quân.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067639/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.