Hôm sau, Bùi Yến và Dương Hoài cùng nhau lĩnh hai nghìn binh sĩ công thành.
Khoảng đất trống dưới cổng thành Bột Hải quận dù rộng lớn, cũng không chứa nổi mấy vạn người. Vị trí trên cổng thành cũng chỉ miễn cưỡng chứa được hai ba nghìn quân thủ thành. Quân số nhiều hơn, sẽ quá chật chội, khi giao chiến khó lòng phát huy.
Nửa tháng nay, mỗi ngày công thành đều chỉ phái ra hai nghìn người. Thế công như vậy dĩ nhiên không quá mãnh liệt, nhưng lại như dòng nước chảy mãi không dứt, gây áp lực cực lớn cho Bột Hải quân trấn thủ thành trì.
Dân chúng trong Bột Hải quận cũng ngày càng hoang mang sợ hãi.
Trong mắt bách tính, Bột Hải quân chính là hùng binh số một thiên hạ, loại không chiến mà thắng. Nay lại bị Bùi gia quân ép cho không ngóc đầu nổi. Chẳng lẽ, Bột Hải quân còn không bằng Bùi gia quân? Vị Trương đại tướng quân mà bọn họ tôn kính, cũng hoàn toàn không phải đối thủ của vị Bùi tướng quân kia? “Phụ thân, không thể tiếp tục như thế này nữa!”
Trương Duẫn đang nằm trên giường dưỡng thương, được thân binh dìu dậy, vô tình kéo động vết thương đau thấu tâm can, không nhịn được “hừ” lên một tiếng: “Phải mau chóng kết thúc trận chiến này. Giằng co mãi như vậy, Bột Hải quân chúng ta sẽ không còn thể diện! Sau này, ai còn phục chúng ta nữa?”
Trương đại tướng quân vốn tâm tình u ám, nghe lời bi quan này lại càng bực bội, trừng mắt liếc một cái: “Chẳng lẽ ta không rõ sao? Trận này là do Bùi Thanh Hòa nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067638/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.