Thuốc vẫn còn âm ấm, được cho thêm rất nhiều cam thảo, nên khi vào miệng không hề đắng, trôi tuột xuống cổ họng, đi thẳng vào bụng.
Thẩm công công uống xong, cung kính cầm chén đứng yên tại chỗ.
Kiến An Đế dõi mắt nhìn ông ta một hồi lâu, xác nhận Thẩm công công không có dị trạng gì mới cho lui.
Thẩm công công bưng bát rời khỏi tẩm điện, nét mặt không chút khác thường, cất giọng the thé gọi một tiểu nội thị:
“Hoàng thượng đã dùng thuốc xong, đem bát thuốc trả về đi.”
Tiểu nội thị vâng dạ, nhanh nhẹn bưng bát đi.
Tiếng chuông ngọc leng keng vang lên, hương thơm quen thuộc cũng theo gió truyền đến.
Thẩm công công vội vàng cúi mình hành lễ:
“Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến Thái tử điện hạ.”
Khi hoàng tử tròn một tuổi, Kiến An Đế đã ban chỉ sắc lập làm Thái tử. Vị Thái tử chưa đầy hai tuổi, trắng trẻo mũm mĩm, đầu to vai rộng, chẳng khác gì đồng tử trong tranh tết, rất hay cười, ai nhìn cũng thích.
Trương Tĩnh Uyển mỗi ngày đều đưa Thái tử vào cung, cùng Kiến An Đế dùng bữa tối.
Những khúc mắc năm xưa, tựa hồ đã phai nhạt.
Song, một tấm gương từng vỡ, dù có ghép lại cũng chẳng thể nào không nứt vỡ. Chẳng qua là đôi bên nhẫn nhịn, giữ lại chút thể diện cho nhau mà thôi.
“Hoàng thượng, hôm nay đã uống hết thuốc chưa?”
Trương Tĩnh Uyển dịu giọng hỏi han.
Kiến An Đế khẽ chau mày, ngước mắt nhìn nàng:
“Uống rồi.”
Trương Tĩnh Uyển bị nhìn chằm chằm nên thấy hơi mất tự nhiên, bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067614/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.