Không có luyến tiếc bịn rịn, thậm chí đến một câu cáo biệt cũng chẳng kịp nói. Triển Phi dứt khoát dẫn người cùng hơn ngàn chiến mã phóng về phương Nam.
Gió đêm rét buốt như lưỡi dao, quét ngang mặt người đau rát.
Hách Mộc cố gắng giữ bình tĩnh, lau nước mắt đang tuôn nơi khóe mắt, giật cương thúc ngựa, toàn lực phi nước đại.
Hắn là người am hiểu thảo nguyên nhất, thân thủ cũng thuộc hàng đầu, vốn nên là người ở lại liều chết tử chiến. Việc Phương đại đầu để hắn đi cùng bầy ngựa là trao cho hắn cơ hội sống sót.
Chuyến biệt ly này, e rằng sẽ là vĩnh biệt.
Trong gió đêm, bầy ngựa tung vó dậy đất, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển rõ rệt. Đám mã tặc kéo đến như bão tố đen kịt, quét qua thảo nguyên. Ước chừng có đến ba bốn trăm tên — gấp đôi phe Phương đại đầu.
Phương đại đầu trong ngực máu nóng sục sôi, không chút sợ hãi, hưng phấn giơ cao trường đao, gào lớn một tiếng, thúc ngựa xông lên. Hơn trăm huynh đệ phía sau cũng cùng nhau vung đao, hò hét lao vào quyết chiến với mã tặc.
Bùi gia quân đánh trận đã quen, sống chết chẳng có gì lạ lẫm. Theo thương đội ra thảo nguyên mua ngựa là việc vô cùng nguy hiểm, nhiều năm qua, lính hộ tống thương đội chết đi rồi thay thế, thay đi lại chết.
Bọn họ vốn là những lưu dân chẳng còn đường sống, được tướng quân thu nhận vào quân. Tướng quân cho họ ăn mặc, dạy họ học chữ, cho họ được sống như người có nhân cách, có phẩm giá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067609/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.