Sau khi giết được Khôn Bố, mối hận sâu nặng trong lòng Hách Mộc mới vơi đi đôi chút.
“Phương huynh đệ, cảm ơn huynh.”
Phương đại đầu như thường lệ liếc mắt khinh khỉnh:
“Ai là huynh đệ của ngươi? Gọi ta là Phương đầu mục!”
Hách Mộc thấy sống mũi cay cay, liền cung kính đổi lời:
“Đa tạ Phương đầu mục.”
Phương đại đầu hừ lạnh, lập tức hô to:
“Kéo hết đám xác mã tặc này chất đống thiêu đi, đầu thì gom lại một chỗ. Cho bọn mục dân Tiên Ty biết, ai dám làm mã tặc, đây chính là kết cục của chúng!”
Trên thảo nguyên, chẳng có bao nhiêu quy củ hay sĩ diện, đạo lý là kẻ mạnh làm vua. Không có bản lĩnh thì bị cướp, bị giết cũng là lẽ đương nhiên. Chỉ có kẻ mạnh mới được người kính trọng.
Sau trận huyết chiến đêm đó, mục dân Tiên Ty đến đổi hàng trở nên cung kính ôn hòa hơn nhiều. Cũng chẳng còn lũ “mã tặc” như vắt bám dai ban đêm nữa.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, hơn chục cỗ xe hàng đã đổi được ngựa đầy đủ. Hơn chín trăm con, trong đó quá nửa là ngựa cái đang chửa, số ngựa đực cũng toàn là ngựa tốt chưa từng bị thiến.
Đổi đủ ngựa rồi, chính là lúc lên đường hồi hương.
Mà đó mới là thử thách thực sự đối với thương đoàn. Đổi ngựa chẳng khó, khó là làm sao hộ tống bầy ngựa quý này rời khỏi thảo nguyên an toàn.
Lúc đến mang theo hàng hóa, mục dân còn nhiệt tình cung kính. Nhưng giờ hàng hóa đã vào tay họ, nhìn thấy thương đội dắt ngựa tốt rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067608/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.