“Đại tướng quân thật sự muốn để tên Tiên Ty lừa đảo kia gia nhập Bùi gia quân sao?”
Phương đại đầu tính tình nóng nảy, chuyện gì cũng không giấu nổi trong lòng, bật thốt lên: “Tướng quân không sợ con sói hoang đó ngày sau phản bội chúng ta sao?”
Bùi Thanh Hòa khẽ nhướng mày: “Vậy giờ liền giết sạch bọn họ?”
Phương đại đầu lập tức lúng túng: “Là ta lắm lời. Tướng quân giữ bọn họ lại, tất có dụng ý riêng.”
Bùi Thanh Hòa đối với kẻ đầu óc đơn giản như Phương đại đầu lại đặc biệt khoan dung, dịu giọng nói: “Phải, ta giữ bọn họ trong Bùi gia quân, về sau có thể trọng dụng. Nếu ngươi không yên tâm, vậy thì cứ giám sát kỹ càng. Có điều gì khác thường, lập tức đến bẩm báo cho ta.”
Phương đại đầu dứt khoát gật đầu.
“Vả lại, đánh đập suốt nửa tháng trời, cơn giận trong lòng ngươi cũng nên tiêu tan rồi.” Bùi Thanh Hòa cười khẽ trêu chọc: “Ngày mai đến thao trường luyện binh, trước mặt người khác, ngươi phải để lại chút thể diện cho Hách Mộc.”
Phương đại đầu hào sảng đáp: “Tướng quân cứ yên tâm, nặng nhẹ ta phân rõ. Trước kia ta động thủ cũng chưa từng đánh vào mặt hắn.”
Bùi Thanh Hòa lại mỉm cười.
Phương đại đầu nhận lệnh đi gặp Hách Mộc, báo tin sáng mai sẽ đến thao trường luyện binh.
Ánh mắt Hách Mộc bỗng rực sáng, chủ động hỏi: “Hôm nay Phương đầu mục sao không động thủ nữa?”
Phương đại đầu trợn mắt, mất kiên nhẫn đáp: “Đánh suốt nửa tháng, ngươi không mệt ta còn thấy mệt. Đừng nói mấy câu nhảm nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067603/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.