“Về sau, nơi này chính là chỗ ở của các ngươi.”
Phương đại đầu mặt dài như ngựa, không thèm liếc nhìn Hách Mộc lấy một cái, chỉ hướng về không trung mà nói tiếp: “Quân quy của Bùi gia quân tổng cộng hơn ba mươi điều. Tất cả mọi người đều phải học thuộc nằm lòng. Ai phạm quân quy, sẽ bị treo dưới gốc cây cho đến khi tắt thở.”
“Ta sẽ đọc cho ngươi ba điều đầu tiên. Ngươi nhớ kỹ, rồi dạy lại cho mười sáu người còn lại.”
Tính tình Phương đại đầu chất phác, đầu óc lại chẳng nhanh nhạy, năm xưa để học thuộc quân quy, hắn từng khổ luyện rất lâu. Quân quy của Bùi gia quân đã sớm khắc sâu vào máu thịt hắn. Miệng vừa mở ra, đã đọc liền một mạch hơn sáu trăm chữ quân quy, chẳng buồn để tâm Hách Mộc hiểu được bao nhiêu.
Sau đó, hắn lại kiên nhẫn giảng giải ba điều quân quy đầu tiên một lượt.
Hách Mộc lặng lẽ lắng nghe, đợi Phương đại đầu nói xong, bèn lập lại một lượt, không sai lệch chút nào.
Phương đại đầu càng thêm giận dữ. Thì ra bao nhiêu ngốc nghếch dọc đường đi, đều là giả vờ. Tên Hách Mộc này tâm cơ thâm trầm đến thế.
Điều khiến người ta căm giận hơn cả, là hắn lại không có con mắt tinh đời, chẳng nhận ra bộ mặt thật của Hách Mộc. Giờ người đã mang về rồi, có hối hận cũng muộn.
“Các ngươi tự mình thu xếp đi, đến giờ cơm tối, ta sẽ gọi.” Phương đại đầu ném lại một câu, xoay người định rời đi.
Một bàn tay thô ráp rắn chắc chụp lấy cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067601/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.