Thư này, dĩ nhiên phải viết sao cho thật khéo léo, chu toàn.
Mạnh Băng thân là võ tướng triều đình, sau khi dưỡng thương lại không quay về kinh mà ở lại U Châu nhập cục vào Bùi thị, còn để cả tám trăm kỵ binh lại cùng mình. Việc bất kính như vậy, dù sao cũng phải có lời giải thích với thiên tử.
Thời Diễn giúp Bùi Thanh Hòa mài mực, trải giấy. Bùi Thanh Hòa sớm đã suy tính, cầm bút viết liền một mạch. Viết xong lập tức sai người cưỡi khoái mã đưa về quận Bột Hải.
Khoái mã đi một chuyến cũng cần thời gian. Trong lúc đợi thư hồi âm từ thiên tử, Bùi Thanh Hòa vừa lo việc tổ chức hôn lễ cho Mạo Hồng Linh và Mạnh Băng.
Cứ thế nửa tháng trôi qua.
Rốt cuộc cũng có thư hồi âm gửi tới. Lời văn trong thư có phần lạnh nhạt, đối với việc Mạnh Băng và Mạo Hồng Linh thành thân không đề cập lấy một chữ, chỉ ra lệnh Mạnh Băng lập tức dẫn kỵ binh hồi kinh.
Bùi Thanh Hòa xem xong, chỉ cười nhạt: “Lá thư này không phải do thiên tử tự viết, hẳn là bút tích của Trương đại tướng quân.”
Năm ngoái, sau khi Kiến An Đế hôn mê, từ đó vẫn nằm liệt giường tịnh dưỡng. Uống không biết bao nhiêu dược bổ, nhưng long thể mãi không chuyển biến tốt. Chính sự triều đình đều do Trương đại tướng quân một tay nắm giữ.
“Xem ra, tình cảnh của thiên tử không mấy khả quan.” Thời Diễn hạ giọng, “Đến một phong thư cũng không tự mình viết nổi.”
Ánh mắt Bùi Thanh Hòa lóe lên, giọng lạnh đến gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067598/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.