Một đêm hoan lạc thỏa lòng.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Bùi Thanh Hòa nhẹ nhàng rời giường, mặc y phục bước xuống.
Thời Diễn – người đã vất vả suốt một đêm – vẫn còn đang say ngủ, chẳng biết đang mơ mộng điều gì mà khóe môi khẽ nhếch lên.
Vừa ra khỏi phòng, Bùi Thanh Hòa liền bắt gặp Bùi Yến và Dương Hoài. Bùi Yến vừa xoa eo, vừa lẩm bẩm điều gì đó, còn Dương Hoài thì cười toe toét, cố nhịn không để lộ quá rõ sự đắc ý.
Bùi Thanh Hòa giả vờ như không nghe thấy gì, mỉm cười gọi Bùi Yến cùng đi đến võ trường.
Võ trường ở Bùi gia thôn ngày càng được mở rộng. Những rặng cây phía bắc thôn đã bị đốn không biết bao nhiêu lần, đến nay gần như lan ra tận chân núi.
Những cựu binh của Bùi gia quân đã quá quen với điều đó. Nhưng đối với hai ngàn quân Liêu Tây và năm trăm quân Phạm Dương mới nhập doanh, lại là một cú sốc không nhỏ.
Võ trường này… lớn quá mức tưởng tượng!
Có khu vực riêng để luyện sức bằng đá tạ, có nơi đối luyện với các loại binh khí bằng gỗ, lại có hàng hàng lớp lớp bia bắn cung tên.
Không chỉ lớn hơn doanh trại mà họ từng đóng quân gấp nhiều lần, điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là – binh lính của Bùi gia quân ai nấy tinh thần phấn chấn. Đi đường suốt bao ngày, không mệt mỏi sao? Không cần nghỉ ngơi vài ngày mới tập luyện à? Bùi gia quân không nghỉ, họ nào dám lười?
May mắn là tướng quân thấu hiểu sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067597/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.