Tuyết lớn từ trời rơi xuống.
Tuyết trắng xóa phủ đầy tường thành, mái nhà, con phố, kết thành một lớp băng dày chắc.
Thời tiết thế này, đừng nói là thao luyện, chỉ cần ra ngoài đi lại thôi cũng đủ để bị cóng.
Bùi Thanh Hòa tuy nghiêm khắc trong việc huấn luyện, nhưng lại rất biết thương binh lính, từ ngày tuyết đầu tiên rơi đã lập tức hạ quân lệnh, yêu cầu toàn quân ở yên trong quân trướng. Trong quân trướng có lò sưởi, vừa sưởi ấm được, lại có thể nấu nước, nấu cháo.
Tranh thủ được mấy ngày thanh nhàn ngắn ngủi, Bùi Thanh Hòa và Thời Diễn cùng nằm trong chăn ấm, đầu kề đầu trò chuyện.
“Lương thảo còn đủ dùng đến bao giờ?”
Thời Diễn tính nhẩm trong đầu, mỉm cười thấp giọng:
“Cầm cự đến tháng Hai xuân sang cũng không thành vấn đề.”
Khi đến Liêu Tây, Bùi gia quân mang theo một lượng lớn quân lương. Số binh sĩ ngã xuống nơi chiến trường nhiều vô kể, sau đó lại liên tục chiêu binh, hiện nay binh lực đã gần hai vạn, mà lương thực tích trữ vẫn còn khá nhiều.
Bùi Thanh Hòa trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói:
“Sang năm ta còn phải tiếp tục chiêu binh. Tổng binh lực U Châu, ít nhất phải đạt đến năm vạn.”
Bốn quân doanh ở Bắc Bình, Liêu Tây, Quảng Ninh, Phạm Dương, mỗi doanh phải có tám ngàn quân. Bùi gia thôn phải nuôi dưỡng hai vạn tinh binh.
Con số này cũng là giới hạn tối đa mà U Châu có thể cung ứng. Trong điều kiện không bóc lột dân sinh quá mức, bảy tám mươi vạn dân chúng cày cấy, mới miễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5067591/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.