Bùi Thanh Hòa dở khóc dở cười, trừng mắt liếc Bùi Yến một cái:
“Không được làm càn. Mạnh tướng quân bất chấp thương tật ở chân, chủ động lĩnh binh tiếp viện, là người đáng được mọi người kính trọng. Nếu muốn giữ lại, cũng phải để hắn cam tâm tình nguyện. Ngươi chớ có bày trò bậy bạ! Lại càng không được vô lễ với Mạnh tướng quân!”
Bùi Yến bị mắng là chuyện thường, căn bản chẳng để tâm, chỉ cười hì hì rồi nói một câu rất thật lòng:
“Thế thì kết thân đi! Giống như Dương Hoài ấy, gả vào Bùi gia là tự nhiên ở lại Bùi gia quân rồi.”
Bùi Thanh Hòa cười, liếc mắt nhìn Mạo Hồng Linh một cái:
“Chủ ý này cũng không tệ. Cũng phải xem có ai để mắt đến Mạnh tướng quân, hoặc là hắn có ý với ai không nữa.”
Bùi Vân cố nín cười, nghiêm túc phụ họa:
“Mạnh tướng quân năm nay ba mươi, biết luyện binh, biết đánh trận, phẩm hạnh cũng tốt. Tuy có thương tật ở chân, nhưng vẫn là bậc anh hùng hảo hán.”
Bùi Thanh Hòa trầm ngâm suy nghĩ:
“Thân phận không thể thấp, nếu không thì không xứng với Mạnh tướng quân. Với lại, nghe nói Mạnh tướng quân từng bị thương, không thể có con. Nếu muốn kết thân, tốt nhất là chọn một nữ quyến nhà họ Bùi đã có con.”
Bùi Yến ngẩn người, rồi bật thốt lên:
“Cái này còn phải tìm sao? Nhị tẩu chẳng phải là ứng cử viên sẵn có đấy thôi!”
Mạo Hồng Linh không thể ngồi yên nổi nữa, ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy:
“Ta chợt nhớ còn chút việc, xin phép đi trước.”
Trong tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065053/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.