Lữ tướng quân quả thực là không thể bỏ qua thể diện.
Dương Tướng quân của Quảng Ninh quân đã tử trận, Dương Hoài và Dương Hổ sớm đã quy thuận Bùi gia quân. Bắc Bình quân thì đã rút lui từ mấy năm trước, để lại toàn bộ Bắc Bình quận vào tay Bùi Thanh Hòa. Còn Liêu Tây quân, nếu không phải cha con Lý tướng quân đã chết, thì cũng không đến lượt Lý Trì nắm giữ quân doanh. Điểm chung của bọn họ là tuổi trẻ nhiệt huyết, lại thật lòng khâm phục Bùi Thanh Hòa vì dám đánh, biết đánh Hung Nô man tộc nên nguyện ý đi theo.
Lữ tướng quân năm nay bốn mươi sáu tuổi, với một võ tướng mà nói thì vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao. Ông đã thống lĩnh Phạm Dương quân gần mười năm, có tiếng tăm và địa vị tại U Châu. Sao ông có thể cam lòng hạ mình đầu hàng một nữ tướng còn chưa đến hai mươi? Lữ tướng quân mặt mày sa sầm, nổi trận lôi đình mắng chửi con trai không ngớt.
Lữ Phụng đã dám làm ra chuyện trói cha ruột của mình thì hiển nhiên đã hạ quyết tâm đi đến cùng. Hắn gọi Lữ Nhị lang đến:
“Nhị đệ, từ nay về sau đệ trông coi phụ thân, chăm sóc ăn uống, sinh hoạt cho ổn thỏa.”
Lữ Nhị lang nhỏ hơn ca ca tám chín tuổi, cũng là một thiếu niên cao lớn tráng kiện, dứt khoát đáp: “Được.”
Lữ tướng quân lại càng giận dữ:
“Các ngươi là đồ nghịch tử, định tạo phản sao!”
Lữ Phụng thấy cha ồn ào, bèn liếc mắt ra hiệu cho Lữ Nhị lang. Lữ Nhị lang lanh lợi lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065052/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.