Tên sứ giả kia nói đến đây cũng có phần chột dạ, không dám ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, lời vừa dứt, liền bị đám người Bùi gia châm chọc một trận:
“Chỉ động mỗi cái miệng, đã muốn chúng ta xuất binh liều mạng. Quân Liêu Tây các ngươi cũng thật mặt dày!”
Kẻ mở miệng đầu tiên, chính là Bùi Chỉ mồm miệng lanh lợi.
Bùi Yến cười lạnh:
“Lý cẩu tặc năm xưa giết người của chúng ta, cướp chiến mã của chúng ta, còn nhiều lần phái người đến làm nhục Bùi tướng quân. Món nợ ấy còn chưa tính sổ đâu.”
Bùi Tuyên tiếp lời:
“Bảo Lý cẩu tặc đích thân tới đây, dập đầu tạ tội trước Bùi tướng quân!”
Bùi Phong nhướng mày kiếm:
“Lý Tích chỉ cầu viện, chẳng hứa hẹn lấy một lời. Vậy mà cũng có mặt mũi mở miệng sao?”
Có đám đường muội đường đệ thay lời, Bùi Thanh Hòa không cần lên tiếng, chỉ tiếp tục lạnh lùng quan sát.
Tên sứ giả cúi đầu không dám ngẩng lên, xấu hổ đến mức muốn độn thổ, chỉ đành mặt dày tiếp tục khẩn cầu:
“Không dám giấu Bùi tướng quân. Chuyện cầu viện là do Lý Tích tự chủ trương, Lý tướng quân không hề hay biết.”
“Nói suông đúng là không phải, nhưng tình hình cấp bách. Đã có một toán Hung Nô xông được lên cổng thành, thậm chí đã vào trong thành. Lý Tích dẫn theo mấy trăm người, đánh giết cả nửa ngày mới tiêu diệt được bọn chúng. Bản thân cũng bị thương, hiện đã không còn sức chiến đấu.”
“Nếu tình hình cứ thế tiếp diễn, chưa đến hai ngày nữa, thành sẽ vỡ.”
“Tiểu nhân biết, Bùi tướng quân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065023/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.