“Mấy tên Hung Nô chạy trốn đã sớm tiến vào huyện Xương Ly. Mấy ngày nay, bọn chúng điên cuồng công kích Liêu Tây quận, rõ ràng muốn trong thời gian ngắn nhất phá tan thành trì.”
“Tên Bộc Nô này, đúng là kẻ biết nhẫn, ra tay lại độc ác quyết đoán, thật khó đối phó.”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cổng thành huyện Đồ Hà đã được nâng cao thêm một đoạn, tường thành cũng không ngừng được gia cố và nâng cấp. Dân chúng chủ động tới giúp ngày một đông, gương mặt ai nấy đều ngập tràn hi vọng vào tương lai. Hy vọng ấy như ánh lửa lan nhanh khắp nơi, khiến huyện thành Đồ Hà bừng bừng sinh khí, chưa từng có từ trước đến nay.
Bùi Thanh Hòa ngày nào cũng đích thân tuần tra thành, trước mặt mọi người luôn giữ vẻ điềm tĩnh kiên cường. Chỉ những người thân cận nhất mới hiểu được nỗi bất an và lo âu trong lòng nàng.
Đứng trên cổng thành, Bùi Thanh Hòa đưa mắt nhìn về phía Liêu Tây quận, trong đầu như hiện ra cảnh máu tanh giết chóc nơi chiến trường, không kìm được khẽ nhíu mày, lẩm bẩm:
“Hy vọng quân Liêu Tây cầm cự được trước sự tấn công của bọn Hung Nô.”
Bùi Vân đứng bên nhìn nàng, khẽ hỏi:
“Muội không định xuất quân bây giờ sao?”
“Chờ thêm chút nữa.” Giọng Bùi Thanh Hòa trầm ổn:
“Chờ đến khi quân Liêu Tây thật sự không chống nổi, chủ động tới cầu cứu. Chờ đến khi dân chúng Liêu Tây hoàn toàn thất vọng với họ, hết lòng mong mỏi chúng ta tới cứu viện. Khi ấy, mới là thời cơ tốt nhất để xuất quân.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5065022/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.