“…Tiểu tướng quân, giữa đêm khuya, tên Đỗ Đại lén lút chuồn khỏi quân trướng, bị mấy huynh đệ chúng ta phát giác. Hắn mò vào dân hộ, còn chưa kịp làm điều xằng bậy thì đã bị chúng ta bắt trở lại.”
Đỗ Đại hiển nhiên chưa ý thức được sự việc nghiêm trọng, cố vùng vẫy hai cái, mặt dày cười gượng:
“Ta có tật mộng du từ xưa, nửa đêm dậy tiện thể đi dạo một vòng. Không phải ta đã trở lại rồi đó sao, nào có làm chuyện gì đâu.”
Lữ Phụng mặt không đổi sắc, trong mắt sát khí ngùn ngụt:
“Quân lệnh đã rõ, bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu bách tính, đều phải lấy đó làm gương. Các ngươi mở to mắt mà nhìn hậu quả của kẻ dám trái lệnh!”
Keng! Một tiếng, trường đao rút khỏi vỏ.
Đỗ Đại lúc này mới hoảng hốt, vội dập đầu khấu tạ:
“Tiểu tướng quân bớt giận! Về sau ta không dám nữa…”
Phập!
Trường đao xuyên ngực.
Đỗ Đại mang vẻ kinh hoàng tột độ, trong đau đớn mà chết đi.
Đến khi nhắm mắt, hắn vẫn chẳng hiểu nổi, những việc xưa nay quen làm, sao hôm nay lại không được nữa? Vài tên quân sĩ bắt hắn đem về lĩnh công, cũng bị cảnh tượng máu tanh này dọa sững. Bọn họ vốn chỉ muốn lập công nịnh bợ, kiếm chút ngân lượng ban thưởng, nào có ý hại chết đồng liêu.
Ai ngờ Lữ Phụng một đao chém thẳng, giết hắn không chút do dự!
Thu đao về, ánh mắt hắn lạnh lẽo, dữ tợn đảo một vòng:
“Không cho thu xác! Để toàn bộ Phạm Dương quân tận mắt nhìn, kẻ trái quân lệnh phải chịu kết cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5064865/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.