Địch nhân vừa đến, phản ứng đầu tiên là tháo chạy. Quân kỷ lỏng lẻo của Phạm Dương quân, chỉ nhìn cũng thấy rõ.
Bùi Thanh Hòa chẳng có ý an ủi Lữ Phụng, chỉ lạnh nhạt nói:
“Quân kỷ của Phạm Dương quân thực sự quá kém, ham sống sợ chết, chỉ càng thua nhanh hơn mà thôi.”
Lữ Phụng không dám ngẩng đầu.
Bùi Thanh Hòa thản nhiên tiếp lời:
“Tinh binh không phải nói suông mà thành, phải ngày ngày khổ luyện, còn cần qua chiến trường rèn giũa, mới luyện ra được đội quân tinh nhuệ. Trận này mới chỉ bắt đầu, không cần nản lòng. Đợi khi chiến sự kết thúc, ngươi sẽ mang về một đội quân tinh nhuệ thực thụ.”
Lữ Phụng hít sâu một hơi, ngẩng đầu đáp:
“Thỉnh Bùi tướng quân chỉ giáo nhiều hơn.”
Bùi Thanh Hòa nói:
“Đã đánh suốt nửa ngày, hãy để thương binh chữa trị trước, ngươi cũng nên nghỉ ngơi. Sau này còn nhiều dịp để học hỏi.”
Lữ Phụng lui đi, Cố Liên và Phùng Trường đồng loạt bĩu môi.
“Trong mấy nhánh quân trấn giữ U Châu, Phạm Dương quân là yếu nhất.” Không có chính chủ ở đây, Cố Liên nói lời cay nghiệt: “Hôm nay’ ta thật được mở rộng tầm mắt. Gặp địch là tháo chạy, chẳng có chút huyết tính hay gan dạ. Như thế thì làm gì có tư cách làm lính! Ngay cả nông dân trong Bùi gia thôn còn hơn!”
Phùng Trường còn sắc bén hơn:
“Cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Dù sao cũng có thể tiêu hao thể lực và sát khí của lũ Hung Nô. Đợi đánh xong trận này, e rằng Phạm Dương quân cũng chẳng còn mấy ai.”
Bùi Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5064864/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.