“Chúng ta liều chết chiến đấu, giữ vững Bột Hải quận, giết vô số man tử Hung Nô, thương vong biết bao tướng sĩ. Vậy mà chỉ đổi lại một đạo thánh chỉ nhẹ hều thế này thôi sao?”
Bùi Yến dưỡng thương hơn một tháng, rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng xuống giường, được Bùi Tuyên đỡ đi đi lại lại chậm rãi, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Thiên tử thật keo kiệt! Ít nhất cũng nên thưởng chút tiền lương thực thực tế chứ!”
Bùi Thanh Hòa nhàn nhạt nói: “Những lời này chỉ nên nói trong nhà, tuyệt đối không được nói trước mặt người ngoài.”
Hiện giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt.
Bùi Yến ừ một tiếng, ra hiệu cho Bùi Tuyên đỡ mình ngồi xuống, cẩn thận tránh chỗ bị thương, vừa ngồi xuống ghế thì thở phào đầy thỏa mãn: “Ta nằm sấp hơn một tháng trời, cuối cùng cũng được ngồi một lát rồi.”
Bùi gia quân thương binh quá nhiều, buộc phải ở lại Quảng Ninh quận để nghỉ ngơi dưỡng thương. Hơn một tháng trôi qua, những người bị thương nhẹ đã hồi phục gần hết, nhưng người bị nặng vẫn chưa thể cưỡi ngựa hành quân.
Tuy nhiên, lưu lại lâu như vậy cũng đã đến lúc hồi quân.
Bùi Thanh Hòa hỏi Bùi Yến: “Ta dự định hai ngày nữa dẫn binh khởi hành. Muội định ở lại tiếp tục dưỡng thương, hay cùng ta trở về?”
Bùi Yến không chút do dự thốt lên: “Tất nhiên là phải về rồi.”
“Vậy cũng tốt.” Bùi Thanh Hòa mỉm cười: “Lương thảo mang theo gần cạn rồi, xe kéo trống không ít. Đến lúc đó, để thương binh nằm trên xe, dùng ngựa kéo về.”
Nhắc đến lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5059819/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.