Tổng cộng bắt được ba mươi bảy tù binh, trong đó ba tên bị trọng thương, đã tắt thở từ đêm qua.
Thuốc trị thương trong doanh trại cực kỳ quý giá, không thể lãng phí cho đám Hung Nô man di ấy.
Bùi Vân giữ lại một nửa, số còn lại sai người áp giải về doanh trại Bùi gia quân.
Lũ Hung Nô cả ngày líu ríu nói tiếng man rợ, Bùi Vân liền từ Bắc Bình quận mời về hai thương nhân biết nói tiếng Hung Nô, tra khảo một phen, vẽ ra được một bản đồ thảo nguyên hết sức sơ sài.
Bản đồ ấy sơ đến mức nào? Bởi các bộ tộc du mục cứ theo nước và cỏ mà chuyển cư, nên trên bản đồ chỉ có vài con sông và rặng núi.
Bùi Vân tự tay chép lại một bản, rồi sai người đưa đi.
Đúng lúc này, Bùi Thanh Hòa vừa nhận được tin báo đại thắng phục kích từ phía Bùi Vân.
“Quả nhiên lợi hại,” nàng mày mắt giãn ra, tán thưởng cười: “Trận phục kích này đánh thật đẹp.”
Tôn Thành cười tiếp lời: “Vân cô nương còn bắt sống được hơn ba mươi tù binh, đã gửi tới mười bảy tên Hung Nô.”
Đào Phong chen vào: “Ta biết nói tiếng Hung Nô. Tướng quân giao đám tù ấy cho ta, nhiều nhất hai ngày, ta sẽ moi được hết những gì bọn chúng biết.”
Bùi Thanh Hòa khẽ gật đầu, căn dặn:
“Phải để lại mạng cho tù binh, sau này còn có chỗ dùng.”
Đào Phong hơi tiếc rẻ, xoa tay.
Tôn Thành lập tức hiểu ý: “Tướng quân muốn dùng họ luyện binh?”
Bùi Thanh Hòa gật đầu:
“Đối mặt với Hung Nô, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5059818/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.