“Lư Đông Thanh!” Bùi Tuyên lớn tiếng gọi: “Mau lại đây! Tướng quân bị thương rồi!”
Lư Đông Thanh vốn đang cúi đầu bận rộn, nghe vậy liền biến sắc, lao tới như thỏ. Mỗi ngày nơi chiến trường đều có vô số binh sĩ bị thương, nam nữ đều có, chẳng ai còn để ý đến chuyện nam nữ khác biệt.
Lư Đông Thanh cắt bỏ phần y phục nơi vết thương, cẩn thận xem xét thương thế, nhanh chóng nói: “Tướng quân bị thương ngoài da ở cánh tay phải, không có gì nghiêm trọng. Ta sẽ bôi thuốc, băng bó là được.”
“Chỉ là vết thương nơi chân thì nặng hơn.”
Chân phải bị quân Ô Diên quét trúng, một mảng tím bầm, đã sưng phồng cả lên.
Lư Đông Thanh dùng kim vàng châm huyệt tiêu sưng, lại dùng thủ pháp chẩn đoán xương, xác định không gãy xương, chỉ là vết rạn nhẹ. Có điều, từ sau khi bị thương đến nay, Bùi Thanh Hòa vẫn luôn gắng gượng đứng nửa ngày trời, khiến chân sưng to hơn, cần nằm nghỉ tám đến mười ngày.
Bùi Thanh Hòa nhíu mày: “Ta còn phải dẫn binh truy kích bọn Hung Nô, nào có thời gian nghỉ ngơi.”
Sắc mặt Lư Đông Thanh không mấy biến đổi: “Tướng quân lợi hại như vậy, sao còn cần đại phu khám bệnh?”
Bùi Thanh Hòa: “…”
Hiếm khi nàng bị người ta nói nghẹn đến nỗi không đáp được lời.
Bùi Tuyên khẽ nói: “Thanh Hòa đường tỷ, tỷ bị thương nặng, nhất định phải tĩnh dưỡng. Còn non xanh đó, nào sợ không có củi đốt. Đây là đạo lý tỷ từng dạy muội. Nếu cố chấp đi truy kích, để lại tật ở chân, sau này chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5059815/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.