“Cái gì?”
Dương Hổ chấn động toàn thân, bật thốt lên:
“Bùi tướng quân đích thân chém chết chủ tướng Hung Nô sao?”
“Chính xác không sai một chữ!” – thân binh cấp báo, mồ hôi ướt đẫm, giọng tràn đầy sùng kính – “Khi đó tiểu nhân ở ngay trên cổng thành, tận mắt thấy Bùi tướng quân nhảy xuống chiến thành!”
“Chủ tướng Hung Nô kia, thân hình cao lớn, hơn Bùi tướng quân cả một cái đầu, sức lực kinh người. Nhưng vừa động thủ đã bị tướng quân đè cho không ngóc đầu nổi!”
“Hung Nô không giữ lời, rõ ràng hứa quyết đấu công bằng, vậy mà lại lén phóng tín hiệu. Bùi tướng quân liền một đao chém chết hắn, rồi nhanh chóng hồi thành. Chỉ tiếc, Bùi Yến cô nương trúng hai mũi tên…”
Dương Hổ hai mắt rực sáng, lập tức ngắt lời:
“Được rồi! Đừng lải nhải nữa! Truyền bản tướng lệnh: tất cả những ai còn động đậy được, mang theo binh khí, theo ta lên giữ thành!”
Thân binh ngẩn người:
“Hôm nay là Bùi gia quân trấn thủ. Chúng ta lên đó, liệu có ổn không?”
Còn làm sao nữa? Dương Hổ mất kiên nhẫn, trừng mắt:
“Dĩ nhiên là nghe Bùi tướng quân chỉ huy!”
Hai quân liên thủ tác chiến, vốn là việc vi diệu. Vừa cần đồng lòng hợp sức, lại không thể lẫn lộn ranh giới.
Vốn dĩ trận này do Quảng Ninh quân chủ đạo, Bùi gia quân chỉ là viện binh. Nay thế trận xoay chuyển, Bùi gia quân thành chủ lực, Quảng Ninh quân ngược lại hóa thành phụ tá.
Một khi đã cúi đầu hôm nay, sau này e rằng sẽ mãi mãi ở chiếu dưới.
Thân binh còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5059814/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.