Bùi Yến chưa từng nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của Bùi Thanh Hòa, cơn giận ngút trời cũng theo thanh đao thu vào vỏ.
Mạo Hồng Linh đưa tay áo chấm lệ, khẽ giọng nói:
“Liêu Tây Quân đã chiếm trọn Liêu Tây quận, Lý cẩu tặc bắt vô số trai tráng đi lính. Nghe đồn nay Liêu Tây Quân đã có ba vạn, binh lực mạnh hơn hẳn Bùi gia quân chúng ta.”
Bùi Thanh Hòa trầm giọng đáp:
“Lý cẩu tặc tham lam vô độ, quan lại cùng hào tộc trong Liêu Tây quận sắp bị giết sạch, dân chúng thì bị vơ vét đến không còn mảnh đất cắm dùi. Dân chẳng còn đường sống, lòng người oán hận, hắn chỉ dựa vào vũ lực để đàn áp. Lại còn khấu trừ quân lương, binh sĩ bụng còn chẳng no, nói gì đến thao luyện. Đánh Liêu Tây Quân chẳng phải việc khó. Ta chỉ cần mang ba nghìn tinh binh, ắt có thể đánh tan bọn chúng.”
“Chỉ là, hiện nay khói lửa khắp nơi, Bột Hải quận đánh dằng dai đã hơn một năm, kinh thành thì Túc Vệ Quân cùng nghĩa quân của Kiều thiên vương chém giết loạn cả lên. Nếu Bùi gia quân chúng ta lại khai chiến với Liêu Tây Quân, lỡ khi Hung Nô vào quan, còn ai ngăn cản? Lý cẩu tặc tuy ở Liêu Tây, ít nhất vẫn có thể chống đỡ được một chút biên cương. Giờ không thể khinh suất động vào hắn!”
Trong ngoài, rốt cuộc cũng phải phân minh rạch ròi.
Đến cả Bùi Yến, người nóng máu xung động nhất, nghe vậy cũng bình tĩnh trở lại:
“Khoản huyết thù này, tạm ghi xuống. Ngày sau ắt có lúc ta lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-son-ha/5056852/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.